Bài thơ "Ngập ngừng" - Hồ Dzếnh
Dù lười viết, nhưng cái tính không thể lững thững bước qua một áng thơ hay, giống như người ta không thể làm lơ trước một người đẹp...
Dù lười viết, nhưng cái tính không thể lững thững bước qua một áng thơ hay, giống như người ta không thể làm lơ trước một người đẹp vậy.
Mình nghĩ bài thơ mình sắp trích dẫn ra đây sẽ vừa lạ vừa quen. Quen vì nó đã được phổ nhạc, có khi bạn còn thuộc vì giai điệu này được ngâm nga vô số lần bởi loa đài nhà hàng xóm. Lạ vì ít ai biết trước khi thành câu nhạc, nó đã là những áng thơ tình tứ đến vậy:
Ngập ngừng
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé! Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân, Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần... Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé! Em tôi ơi! Tình nghĩa có gì đâu? Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu? Thuở ân ái mong manh như nắng lụa. Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa, Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi, Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé! Tôi sẽ trách-cố nhiên! - nhưng rất nhẹ Nếu trót đi, em hãy gắng quay về, Tình mất vui khi đã vẹn câu thề, Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở. Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ, Cho nghìn sau...lơ lửng...với nghìn xưa...
Nguồn: Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Saigon, 1969
Ngày còn đi học, mình làm nghị luận văn học không giỏi nên không dám bình thơ, bình văn. Nhưng mình mê chất thơ giản dị, trong sáng, mà vẫn tình cảm, chân thành, nồng hậu như này lắm. Tâm tình của người tương tư ấy thế mà thú vị. Sự lưỡng lự, giữa có và không, giữa nên hay thôi vừa đáng yêu, vừa khiến độc giả đọc mà thấy thương thương, có khi tự nhủ: hình như mình đã từng có lần như thế.
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất