Còn

Ta còn em,
căn gác nhỏ phố cũ,
mắt theo mắt, ngắm đuốc nến vàng
phím dương cầm bập bùng tự sự
đêm kinh kỳ thuở ấy xanh lơ ...

Em còn ta
những kì vọng chớm nở
đường dù xa, vẫn nối gót theo về
rồi trong say mê không lý giải
tiếng yêu đầu bỗng lạc mất giọng nhau

Còn ta em,
nhưng không còn mình nữa
hoa bay lên trời, hoa hoá lên cao
tương tự vùi giấu trong ngõ nhỏ
tàn tác thành chớp giật đêm đông

Một vật vã nhận đường, tuổi trẻ
Một khắc khoải nhập chung, lứa đôi
Một khoảng không thinh lặng, thế thôi

Còn,

Nắng bừng bao độ lạnh kéo từng cơn
Tình yêu vẫn sống trong lòng Hà Nội
Mình lại thấy mình, có mình rất khác
Như sóng sâu lặn bỗng giác trồi lên
Dù dạt, dù trôi, dù tan vào bờ cát
Được mấy khi yêu, chớ dại ngại yêu
Chuyện Trương Kim thời nay cũng khác
Rồi vết thương dứt sau hồi non da !

Lãng,