1.
Mình nhận ra mình đang giao tiếp theo cách rất sai lầm.
Khi ai đó chia sẻ họ cảm thấy buồn, thất vọng,... thì mình thường cố gắng khích lệ và giúp họ rời khỏi nỗi buồn. Nhưng mình vừa nhận ra đó là một cách sai lầm. Chúng ta không thể trốn tránh những cảm xúc tiêu cực mãi được, mà chúng ta cũng không thể luôn cố gắng tích cực mãi được. Thế nên, điều quan trọng mình nhận ra phải biết cách chấp nhận những cảm xúc tiêu cực.
Điều quan trọng nữa mình nhận ra là, khích lệ và giúp một ai đó thoát khỏi cảm xúc tiêu cực bằng niềm vui là cách để họ tiêu cực hơn. Thế nên, mình sẽ thay đổi để giúp người khác nhận ra và chấp nhận những cảm xúc tiêu cực mà họ đang có
A: Hôm nay bạn cảm thấy thế nào? B: Mình không được vui lắm.... A: ... Điều gì khiến bạn không vui vậy? B: Haiz...hôm nay, mình làm mẻ bánh đầu tiên và bị hỏng, A: Chắc bạn phải thất vọng lắm vì mẻ bánh này,...
Nói thì là như thế, nhưng để chấp nhận cảm xúc tiêu cực thì đó không phải là điều dễ vì chúng ta luôn có xu hướng trốn trách, và cố gắng làm biến mất thay đổi cảm xúc tiêu cực mà chúng ta đang có.
2.
Dạo này, mình có cơ hội được đọc và xem nhiều tin tức và video liên quan đến bóng đá. Câu chuyện khiến mình tò mò và quan tâm nhất bây giờ là câu chuyện của John Stones. John là một trung vệ tốt nhưng mình chưa thấy tờ báo nào, hay nhà bình luận nào đánh giá John là trung vệ hàng đầu thế giới. Năm nay, John được đá vị trí trung vệ kiêm tiền vệ phòng ngự, nghĩa là khi đội có bóng, anh sẽ là tiền vệ phòng ngự, còn khi không có bóng, anh sẽ là trung vệ. Kết quả là, các nhà chuyên môn, các nhà báo,.. ca ngợi anh lên mây vì khả năng của anh ở vị trí này.
Câu hỏi là làm thế nào Pep nhận ra tiềm năng và tài năng của John Stones cho vị trí trung vệ-tiền vệ hybrid này?
3.
Manchester City được các ông chủ dầu mỏ mua lại và đầu tư từ năm 2008. Đã 15 năm trôi qua, năm nay là năm họ có thể sẽ đạt được danh hiệu đỉnh cao nhất của thế giới bóng đá ở cấp câu lạc bộ. Champions League.
Để ý quá trình đầu tư và phát triển của Man City mới thấy dù làm việc bài bản, chuyên nghiệp và có kế hoạch đàng hoàng, thì cũng cần rất nhiều yếu tố (thượng tầng, huấn luyện viên, định hướng lâu dài, chuyển nhượng, may mắn,...) và cần thời gian dài để đạt tới thành công. Nhìn sang Barcelona, chúng ta có 2 ông chủ tịch tồi tệ, câu lạc bộ chìm dài trong những vụ chuyển nhượng kém chất lượng rồi ngập trong nợ nần. Nhìn sang PSG, chúng ta có một câu lạc bộ rất rất nhiều tiền, có rất nhiều ngôi sao, nhưng không có kế hoạch lâu dài và không có một huấn luyện viên đẳng cấp. Nhìn sang Man Utd, từ sau Sir Alex là những thay đổi liên tục trên băng ghế huấn luyện và không có kế hoạch chuyển nhượng rõ ràng. Nhìn sang Bayern, sau thời kỳ huy hoàng là thời gian lộn xộn thượng tầng và chậm làm mới bản thân, để rồi câu lạc bộ cần 1 mùa giải suýt trắng tay để làm mới lại đội bóng. Thế mới thấy, để thành công cần rất nhiều yếu tố, nhưng chỉ cần 1 yếu tố lệch lạc thôi là thất bại sẽ xảy ra dù sớm hay muộn mà thôi.
Mình tò mò định hướng của Man City sau khi dành Champions League là gì? Câu lạc bộ sẽ làm mới và duy trì vinh quang như thế nào? Ai sẽ là người thay thế Pep? Liệu người thay Pep có thành công hay lại trở thành David Moyes ở Man Utd? Khi có câu trả lời, mình nghĩ chúng ta sẽ có nhiều bài học với câu chuyện của Man City.
4.
Dạo này, mình ngồi xem Doctor Romantic.
Xem phim xong, cảm thấy làm điều "đúng đắn" khó quá!
Bạn là bác sĩ, bạn có một bệnh nhân nguy kịch cần được phẫu thuật, nhưng cơ hội sống sót chỉ có 20% khi phẫu thuật. Nếu thành công thì không nói, nhưng nếu thất bại, bạn sẽ đối diện với kiện tụng, với lời trách móc và oán giận của người nhà bệnh nhân. Bạn có phẫu thuật không?
Bạn là bác sĩ, bạn thấy một phương pháp điều trị có thể tăng khả năng sống sót của người bệnh, nhưng khi sử dụng phương pháp đó, người nhà bệnh nhân sẽ phải chịu áp lực kinh tế khủng khiếp từ những khoản nợ để trả viện phí. Bạn có áp dụng phương pháp đó để cứu người bệnh không?
Bạn là bác sĩ, bạn gặp một ca bệnh nguy kịch cần phẫu thuật ngay và tỉ lệ người bệnh chết trong khi phẫu thuật khá cao. Người bệnh đó là trùm xã hội đen. Nếu thất bại trong phẫu thuật, bạn sẽ đi ngắm gà khỏa thân. Bạn có nhận phẫu thuật không?
Chúng ta nên làm gì trong những tình huống như trên? Hoàn thành trách nhiệm của bác sĩ tốt nhất có thể hay né tránh yên thân?