BẢO VỆ PHIM VIỆT? CÁI GÌ THẾ NÀY?
Câu chuyện mấy hôm nay tôi được nhiều bạn chia sẻ cho việc có nhiều bài báo nói về việc bảo vệ điện ảnh Việt trước điện ảnh quốc tế,...

Câu chuyện mấy hôm nay tôi được nhiều bạn chia sẻ cho việc có nhiều bài báo nói về việc bảo vệ điện ảnh Việt trước điện ảnh quốc tế, cái gì đó như là bảo vệ giá trị phim Việt Nam và rồi gì gì đó như là làm giống Trung Quốc, hạn chế chiếu phim nước ngoài để kích cầu phim Việt.
Một số bài báo mình đọc có liên quan chủ đề này thì cũng vô vàn lắm, nhưng quan điểm vẫn chủ yếu xoay quanh việc điện ảnh thế giới giờ hay quá, phim Việt bị lép vế và đỉnh điểm là phim "100 ngày bên em" do chiếu trùng ngày với "Avengers: Infinity War" mà từ đó mới sinh ra mấy bài báo này.
Họ chia sẻ quan điểm là nên học hỏi nước bạn, hạn chế phim nước ngoài, nâng tầm phim Việt lên và giúp sản phẩm điện ảnh Việt xứng tầm thế giới.
Đây có lẽ sẽ là bài viết khiến mình trở thành mục tiêu tấn công của nhiều người vì cá nhân mình thấy phim Việt còn lâu mới xứng tầm thế giới được.
Mình cũng không phải đứa mù phim ảnh, cũng học cũng nghiên cứu và cũng đi xem nhiều. Và mỗi lần ra rạp để xem phim thì sẽ đều được thấy hàng tá poster banner treo phim Việt lên. Ngày nào ra rạp cũng sẽ phải thấy ít nhất 4 đến 5 poster phim của Việt Nam. Hôm trước đi tổ chức sự kiện Avengers Infinity War ở Royal City, mình đã xem trailer của phim "Lật mặt 3" hoặc "3 chàng khuyết" đến hơn 20 lần. Và nói thật là...nó thực sự rất mệt.
Phim Việt có một mô típ khá điển hình, phim có sự góp mặt của hàng tá các diễn viên hạng A hoặc ca sĩ hạng A hoặc người mẫu hạng A gì gì đó. Sau đó sẽ là một câu chuyện đã được kể hài chục lần trước đó rồi gắn vào. Phim sẽ được rất rất rất nhiều bên tổ chức góp vốn vào xây dựng và sẽ dược quảng bá thương hiệu qua phim này.
Và từ điểm trên nó dẫn đến việc các diễn viên thiếu kinh nghiệm được lên sóng và diễn xuất thường đáng quên hoặc vô duyên. Câu chuyện nhàm chán vì đã được kể và với lối kể chuyện của người Việt là kể nhiều hơn thể hiện, phim thực sự rất sến và lời thoại cũng thực sự không thuyết phục. Đó là chưa kể đến việc kịch bản bị bóp đến ngạt thở để có những phân đoạn quảng cáo thương hiệu trên phim.
Tất nhiên sẽ có những phim ngoại lệ và thực sự hay, có giá trị để lại cho người xem. Nhưng số phim đó so với số phim hài cười nhạt với bộ mặt ngố ngáo của những danh hài trên poster có vượt lên được không?
Những phim Việt gần đây mình xem mà còn nhớ được là Cô Ba Sài Gòn, Cô Gái Đến Từ Hôm Qua và cuối cùng là Tháng Năm Rực Rỡ.
Các phim này có điểm chung là đã làm mình ngạc nhiên vì kĩ thuật quay đã lên tầm mới và mọi review mình từng viết về các phim này đều rất khen ngợi kĩ thuật quay dựng của họ. Ngoài điều đó ra, hầu như khó có thể khen được các mặt khác.
Câu chuyện lỏng lẻo, diễn xuất của những diễn viên không chuyên quá đáng quên và kết quả là chúng ta đến rạp rồi nhận ra mình hi vọng quá sớm.
Tất nhiên cái gì cũng sẽ thay đổi, phim Việt chắc chắn sẽ có ngày đạt được kì vọng của những người xem khó tính. Nhưng đó sẽ là một ngày cực kì xa vì hiện nay chủ chương làm phim quá tập trung vào thị trường người xem dễ tính và chủ yếu sinh ra để tạo lối đi cho thương hiệu chứ không vì nghệ thuật. Các sản phẩm nghệ thuật thì ít khi được chiếu và thường bị ép bức sang những rạp nhỏ hơn.
Tôi vẫn nhớ cái thời phim tỉ đô của Việt Nam được chiếu miễn phí ở rạp mà không ai thèm đến xem. Có ai nhớ đến cái tên của phim không nhỉ? "Sống cùng lịch sử", tên phim có khiến ai nhớ đến gì đó không?
Ngày ấy bài báo nào đưa ra về phim cũng nói rằng Phim Việt cần cố gắng hơn để phát triển, người Việt cần tư duy mới hơn để thực sự có được sản phẩm điện ảnh chuẩn mực.
Và giờ, khi một phim tình yêu tình báo gì gì đó của một người mẫu và một diễn viên trẻ thiếu tài năng đụng nhầm ngày với bom tấn thập kỉ của Hollywood thì rất nhiều bên báo chí nhảy vào bảo vệ phim ảnh Việt.
Nực cười không? Sản phẩm điện ảnh đầu tư tỉ đô để thể hiện giá trị lịch sử Việt thì không ai thèm bảo vệ, phim có diễn xuất của một người mẫu trẻ và một ca sĩ trẻ thì được rất nhiều bên bảo kê.
Tại sao lại cần bảo vệ? Bảo vệ chỉ xảy ra khi có một thế lực yếu hơn gặp thế lực mạnh hơn. Chẳng phải chính quan điểm bảo vệ điện ảnh Việt Nam đã nhận định rằng phim Việt yếu đuối rồi sao?
Và nếu chúng ta học tập lối đi của nước bạn thì sao? Cụ thể là Trung Quốc và Hàn Quốc?
Chậc, phim Hàn đã là một thức ăn tinh thần của người dân xứ Kim Chi rồi, còn phim Trung Quốc thì thị trường của họ gần như là nồi cơm vô đáy đem đi nuôi nền điện ảnh rồi. Giờ nếu nhắc lại, chắc hẳn nhiều người vẫn còn nhớ những câu như:
- "Nguyên tác Kim Dung, chỉ đạo võ thuật..."
Hoặc
- "So Ji-sub trong vai Bắc Chân Ung..."
Còn phim Việt thì sao? ...
Tôi sẽ để các bạn trả lời hộ.
Bài viết này thực sự rất nặc mùi "tôi", một bài viết cực kì chủ quan và không khách quan cho phim Việt tí nào. Nhưng tôi không nghĩ mình là người duy nhất ở đây đồng tình quan điểm này.
Nếu chúng ta thực sự muốn bảo vệ phim Việt, thay vì mặc áo giáp cho nó, bóp cổ những phim khác trong thị trường, hãy tập trung đầu tư chất lượng và cho nó cơ hội được lớn. Nếu chúng ta thực sự muốn bảo vệ giá trị Việt thì hãy đầu tư chất lượng, thay vì trút vào đầu người xem những tiếng cười nhạt và những sản phẩm sinh ra chỉ để lăng xê tên tuổi.
Nếu tốt nữa, hãy cho chúng tôi được thấy "Mùi cỏ cháy" mỗi năm một lần, hãy cho chúng tôi "Đất Phương Nam" mỗi năm 1 lần.
PEACE!.
►TRANG SPIDERUM CÁ NHÂN CỦA MÌNH:
►INSTAGRAM
►FACEBOOK
► YOUTUBE

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Review của anh Siêu
Vụ này đơn giản mà sao dân tình bàn tán dữ. 100NBE và LM3 thuê TTO khóc mướn thôi mà. Mình là khán giả, mình éo sợ gì hết. Tiền là của mình, nó chảy vào phim nào là chuyện của mình. Phim hay thì mình xem, phim éo hay thì mình ngồi nhà, mình lấy tiền đi cà phê.
"Bảo vệ phim Việt", mình đang bảo vệ ấy. Bằng cách không đốt tiền vào những phim tình cảm hài nhảm, mình khiến các nhà làm phim chú tâm vào những đề tài tốt hơn. Và như vậy cũng chưa đủ, nếu mình đã xem mà không hay, mình sẽ review cho kỹ, để khán giả khó tính hơn, và nội dung sẽ hợp lý hơn.
"Ai sẽ làm phim về phở, về trống đồng, về áo dài", có rồi đó. Nhưng nó không chọi được với phim "Việt" trên kia kìa. Lúc đó thì báo chí đâu sao không ủng hộ.
"Hạn chế phim nước ngoài", Okay man, tui sẽ ngồi nhà chờ phim ra mạng, tui xem và có khi tui sẽ sub nữa. Có chết tui cũng không lê đít vào rạp xem những phim Việt dễ dãi đâu. Đây là những bộ phim được làm vì mục đích thương mại, với chất liệu thương mại và mô típ thương mại.
Mình không kêu gọi ai đừng đi xem một phim nào cả. Như vậy là sai với việc review. Nhưng mình muốn nói rằng các bạn đừng để bị dụ. Những trang review lớn, báo chí lớn chắc chắn sẽ được trả để viết về những sản phẩm trong nước. Những trang review phi lợi nhuận thường ít review phim Việt, vì họ không đi xem. Như vậy những bài review phim Việt là của những người ít khi review phim, vậy làm sao bạn có đủ cơ sở để biết họ có cùng gu phim với bạn.
Lựa chọn là ở bạn, khán giả là người quyền lực nhất. Trước khi xem một bộ phim, đừng dễ dãi. Đừng đùng một cái là đi xem. Bạn có thể làm vậy với Hollywood, vì có bạn hay không có bạn nó vẫn thành công. Nhưng với phim Việt, hãy khắt khe. Ít nhất hãy xem trailer và có cảm nhận của riêng mình, đừng để bị báo chí xỏ mũi.
Và hãy ủng hộ phim ngắn Việt, ủng hộ phim độc lập!
"I'm not part of the system, man"
- Báo cáo

Toàn Mai
Khi bạn cho mấy câu đùa nhảm nhí + lời thoại sến súa + diễn xuất siêu gượng gạo + vài tình huống ( có vẻ ) gây cười vào một cái máy xay sinh tố, sản phẩm là ba cái phim Việt bây giờ 

- Báo cáo

Hải Stark

phim Việt 10 phim thì hết 9 phim kiểu kiểu vậy
Dạo gần đây có 1-2 phim được kha khá người khen, tôi cũng có đi xem Tháng năm rực rỡ và thấy khá ổn, cơ mà cái đống còn lại thì.... thôi ông tự hiểu


- Báo cáo

Toàn Mai
Tôi dị ứng cực với cái lời thoại ông ạ, hồi xem phim truyền hình đã đau đầu rồi "chúng mày ko thể nói bình thường được sao ??? "

- Báo cáo

Review của anh Siêu
không, tớ được dạy nói bình thường là lũ mất dạy, tớ không phải lũ mất dạy đâu
- Báo cáo
CanLong
Phim nào mời Hoài Linh vào thì quả là anh Linh luôn gánh team.
- Báo cáo

Minh Quân Nguyễn
Cái vấn đề phim Việt này mình cũng bức xúc lâu rồi mà chưa có cái topic nào. Nhân tiện có đây mình xả luôn.
Đối với quan điểm bản thân mình, thì muốn phim hay thì cần các yếu tố sau: kịch bản, đạo diễn, diễn viên, kinh phí... và một cái không thể thiếu: một nền văn hóa sâu rộng, có bản sắc riêng của nó, mang tính dân tộc. Những cái trước mình không phân tích nữa vì bạn trên phân tích hết rồi mình chỉ muốn tập trung cái cuối.
Xét trên thế giới được bao nhiêu quốc gia làm phim hay: Mỹ, Trung Quốc, Anh, Nga, Pháp, Nhật , Ấn Độ ( không phải thể loại cô dâu 8 tuổi nhé ) mỗi quốc gia đó đều có một nền văn hóa sâu rộng, có bản sắc của riêng nó. Nó là nền tảng đêr quyết định cái yếu tố con người, một cái yếu tố mà bạn có tiền đằng giời đi nữa bạn cũng không thể có được. Bạn làm sao có thể đào tạo ra những Kim Dung, Trương Nghệ Mưu, James Cameron, Christopher Nolan... khi mà cái không gian sống xung quanh họ lại thiếu thốn cùng cực các yếu tố tinh thần mà chỉ chăm chăm vào bên ngoài thế được. Nhìn lại Việt Nam mình, thì cái thời hoàng kim của điện ảnh Việt Nam là trước khi Việt Nam mở cửa với quốc tế mà đỉnh cao là năm 1994 khi phim "mùi đu đủ xanh" được đề cử giải oscar cho phim tiếng nước ngoài hay nhất, đó là khi người Việt còn bản sắc của riêng mình, còn cái chất của riêng mình, còn những người đủ tài năng và đủ tâm huyết. Còn Việt Nam bây giờ, có lẽ còn rất lâu, rất lâu nữa ta mới có một bộ phim vươn tới tầm quốc tế với cái xã hội mà văn hóa như một cái nồi thập cẩm như này.
- Báo cáo

Hiệp sĩ đuôi bông
Đối với tôi, không có phim Việt, phim Trung, phim Hàn hay Mỹ hay Pháp gì cả. Chỉ đơn giản là phim, là điện ảnh.
Phim hay, chẳng cần ai khóc "mướn" vẫn sẽ nổi tiếng hoặc nếu ít người coi, ít ra ai coi cũng hiểu được phim, thấy được cái hay (chất lượng hơn số lượng mà).
Nói chút về nền phim (chủ yếu là phim điện ảnh vì ít coi phim truyền hình) nước ta hiện nay:
-Phim về những đặc trưng của VN không ít. Phim về phở hôm nọ xem được Kungfu Phở và nói thật, tô phở ngon bao nhiêu thì bộ phim dở bấy nhiêu mặc dù có diễn viên gạo cội. Nội dung rời rạc, hành động chưa tới và ảnh hưởng nhiều từ Châu Tinh Trì.
-Những phim hài mà hầu như ai cũng nói nhảm thì lại doanh thu trăm tỉ. Do đâu? Dân VN đa số dân lao động, họ cần những phim như vậy để dễ hiểu, dễ coi. Triệt phim hài là không thể, đặc biệt là vào các dịp lễ nên để thị trường dung hòa thì các nhà làm phim nghệ thuật cần tạo ra thứ mà khán giả phải thốt lên "đúng là nghệ thuật". Dân VN không phải không xem phim nghiêm túc. Phim Cô gái Đan Mạch vẫn thu hút, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh vẫn tạo được hiệu ứng tốt.
-Cái hạn chế của điện ảnh nước nhà là khâu quảng bá PR kém hơn nước bạn. Phim Cha cõng con được đi thi quốc tế, nước bạn khen nhưng thử hỏi TV báo chí VN mấy trang đưa tin?
-Tiếp theo là việc phim hay, khán giả muốn xem lại cũng khó. Nhật Bản có vụ thu phim thành đĩa cho những ai muốn xem tại nhà hoặc xem lại. Phim Em là bà nội của anh có dạng đĩa ở Nhật, còn Việt Nam - nước mẹ đẻ thì sao? Không hề có. Muốn xem lại hoặc không muốn ra rạp chỉ còn cách xem online, và đó là xem lậu rồi.
-Những phim khá ổn hiện nay là Em là bà nội của anh, Tháng năm rực rỡ,... phần nhiều là phim làm lại, là phim remake. Hướng đi này có thể cầm cự thêm vài (chục) năm. Nhưng không thể là mãi mãi. Muốn cứu phim Việt? Hãy là cái riêng, là duy nhất.
-Và cuối cùng, phim Việt tệ không riêng bởi biên kịch, đạo diễn mà còn do diễn viên. Vâng, chính là diễn viên. Hotgirl hotboy đóng phim 10 người hết 7 người tệ, 1 người rất tệ, may mắn thì được 2 người diễn ổn, diễn tốt. Hoa hậu cũng đóng phim, ca sĩ cũng đóng phim. Môn nghệ thuật thứ 7 từ bao giờ dễ dãi vậy? Không phải ai ngoài ngành đều không biết diễn. Nhưng làm ơn, ít nhất hãy học một khóa học thật sự nếu nhận vai diễn, khóc cho ra khóc chứ đừng trợn mắt, cười hãy làm khán giả thấy vui thật, đừng gượng ép. Và những người nước ngoài, con lai, đóng phim Việt, vai diễn nói tiếng Việt xin hãy phát âm cho người Việt hiểu. Giọng lơ lớ dễ thương đấy, nhưng không hợp làm diễn viên đâu. Và các đạo diễn, các nhà làm phim à, mời ai đóng vai thì tiêu chí hàng đầu phải là hợp vai chứ, xinh đẹp là tiêu chí của người mẫu quảng cáo cơ mà.
Đôi lời tám chuyện với bác, hi vọng không chỉ phim Việt mà nền điện ảnh toàn thế giới ngày càng phát triển.
- Báo cáo

Trần Hoàng Yến
Ôi hoàn toàn đồng ý với bài viết, là một khán giả mình tữ có toàn quyền quyết định với số tiền mình bỏ ra, cái gì xứng đáng hơn thì mình ủng hộ, thử đặt lên bàn cân IW3 và 100 ngày gì đó với cùng mức giá thì hẳn phải thấy chênh lệch ra sao. Nếu hạn chế film nước ngoài, tôi sẽ ở nhà xem netflix hoặc xem web lậu đỡ tốn tiền chứ cho không cũng không thèm đi xem ba cái phim nhảm nhí đó, hơn nữa, nước mình đã từng bảo hộ rất nhiều ngành như điện, ô tô nhưng chẳng thấy được sự phát triển đáng kể nào cả và bây giờ nếu ra lệnh hạn chế như thế thì chính các ông đang tự gây thiệt cho chính họ thôi
- Báo cáo