Ngày hôm qua...
Cái khoảng thời gian ước lệ của trong ba chữ ý thật mơ hồ, mơ hồ như cái tâm trạng nửa sáng nửa tối của nó, mơ hồ như giọt nước đọng nơi đáy mắt bỗng dâng tràn lên trong phút giây nó cố gắng chống chọi với cả khối thời gian cô độc bủa vây...và rồi lại lặn xuống. Ráo hoảnh, ngày hôm qua...

"Chỉ tình yêu và tình bản mới có thể khỏa lấp nỗi cô đơn của đời người. Không ai cũng có quyền hưởng hạnh phúc, đó là một cuộc chiến thường nhật. Tôi tin rằng phải nắm bắt lấy hạnh phúc một khi nó ở trong tầm tay."
Orson WELLES


Ngày hôm qua...
Lần đầu tiên trong đời nó thấy hụt hẫng, trống rỗng đến kỳ lạ. Nó chợt nhận ra ngoài tiếng cười của nó cả thế giới lặng im...
Lần đầu tiên, ngồi trên xe bus, nhìn bóng tối đổ xuống rất nhanh, nó thấy một nỗi buồn mơ hồ...nuốt vội những miếng cơm nguội, nó lao ra khỏi nhà... Hiệu sách vẫn mở của, và trong đầu nó chợt loé lên ý niệm giết thời gian bằng đọc sách. Lần đầu tiên, sách với nó không phải là sự đam mê, mà chỉ là ...giết thời gian.

Bão, tháng 10 với những siêu bão tung hoành trên Thái Bình Dương, Biển Đông, tàn phá Philippin, Việt Nam, Nhật Bản. Cuốn sách nó mua, những cơn bão với sức gió 230km/h cũng lật tung cả một thị trấn Trung Mỹ, và cả những cơn bão lòng được nén, nén và vỡ tung trong những tình tiết giản dị và bất ngờ mà Mar Levy tung hứng. "Where you are", chạy trốn chưa bao giờ là một biện pháp tích cực cả, nó chỉ để lại những vết sẹo hằn những khuôn hình yêu thương qua thời gian. Chạy trốn không bao giờ làm người ta tìm lại được chính mình mà chỉ làm mình đau đớn hơn mà thôi...


Susan và nó thì có khác gì cơ chứ, dẫu cố chìm đắm trong công việc và sự bận rộn thì cuối ngày khi đêm xuống vẫn sẽ lồ lộ những khoảng vỡ trống hoác, và những sự cô đơn đến lạnh người. Yêu mà làm gì khi chính người yêu cô chỉ cầu xin cô trở về bên anh trong những tình cảm dịu ngọt mà không kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn của những mâu thuẫn giằng xé trái tim cô. Tình yêu, chỉ như những kỷ niệm tuổi thơ và chỉ là những kỷ niệm níu kéo tâm hồn khi nó rã rời tơi tả trong nỗi lòng tê tái...Susan đó, nó đó...từ từ bước lùi ra khỏi thánh đường khi Đức Cha cất lời tuyên thệ " có ai trong buổi lễ này phản đối cuộc hôn nhân...nếu không lời tuyên thệ của hai con hôm nay trở thành vĩnh viễn", Susan khóc, nó khóc...

Vẫn là cái tật cố hữu, cứ xem phim hay đọc truyện đến những cảnh, tình huống cảm động thì nó ... bật khóc, khóc ngon lành. Rốt cuộc thì những câu chuyện tình vẫn luôn để lại những dự cảm đẹp. Rồi thì nó cũng sẽ quen với việc không có người để nó trút cả một lố than vãn thường nhật...nó phải làm quen với cả cụm từ can đảm bên cạnh từ mạnh mẽ mà nó đang cố xây dựng..

Ngày hôm qua đã qua rồi!