Anh có ở đó không?
Có nghe tiếng em cầu cứu
Linh hồn em đang trôi dần vào bóng tối
Anh có ở đó không!
Khi hoàng hôn buông xuống
và màn đêm phủ dày
Thì nhân gian trở thành một vũng lầy
sâu hoắm...đen đúa
khiến thân em nhầy nhụa
Hãy giúp em dù anh chưa từng hứa
Hãy thương em dù một chút thôi
 Giờ đây em chẳng thể nói thành lời
Chỉ có những mạch đập nghẹt căng chực chờ tan vỡ...!
Không có đấng cứu thế nào nâng đỡ
Linh hồn em đang tiều tụy và nhạt dần
Dù e dè, dù sợ hãi, dù chán ghét như anh đã từng
Thì xin giây phút này 
Đừng quên em trong vũng tối
Em sợ
Và em rất đau...!
Em biết đời là một dải màu
Nhưng hình hài em chỉ là âm bản
Đường em đi là con đường ngược sáng
 Ảo ảnh cứ nuốt trôi em
Hãy giúp em, anh hãy giúp em
Đừng hỏi ổn không. Em chưa từng ổn!
Đừng bắt em mạnh mẽ vì em đang lẩn trốn
Đừng để em tìm.Hãy tìm em!
Hãy làm thế và nói thương em
Dù mẩu thương đó chỉ là hư vọng 
Năm phút, ba phút, à không, chỉ cần một tích tắc
Xin thương em...thương em... thương em...!
Đời 
Dù là bản sonat cũ mèm
chơi đi chơi lại 
vẫn khiến em không ngừng đau đớn
Em
Chẳng dám mong cầu gì to lớn
Chỉ xin anh. Hãy một lần . 
Ở  đó
Bên Em. 
Và ôm em!
                                                       Huỳnh Huỳnh
.................................................................................................................................................
 

Ngày 8-10-19
Gởi đến Người. Đến Tôi. Đến Quá Khứ, Tương Lai và Hiện Tại. một lời ngậm ngùi...! 
                                                                                                                      Hikikomori