Con người là sự tổng hòa của các mối quan hệ xung quanh mình. Nhưng căn bản, bất cứ ai trong chúng ta cũng đều là một cá thể độc lập, một cơ chế và một mạng lưới trí tuệ cũng như cảm xúc riêng biệt. Vậy đã có bao giờ rơi vào trạng thái yếu đuối đến tưởng như không thể vực dậy được, mà trong đầu bạn lại chấn vấn bản thân rằng, liệu ta cần được an ủi, hay cần sự tự an ủi từ chính ta hơn tất thảy khó khăn bộn bề ngoài kia?
      Hãy nghĩ lại từ lúc bản thân đang bước vào lứa tuổi dậy thì, khi mà mọi thứ được quét lên thứ màu sắc mà hoocmon trong cơ thể mỗi người định hình cho nó, đến hôm nay, bạn là mẫu người nào? Những lần bật khóc vì bị hiểu lầm mà không thể giải bày, những khi cô đơn đến nghẹn ngào vì lỡ vuột mất một bàn tay mà suốt đời ta muốn nắm, hay những khi loay hoay đi tìm mục đích cho việc bản thân được sinh ra, được tồn tại, bạn, đã đi tìm ai?
       Liệu rằng, vào những khoảnh khắc khi chính ta còn không thể dung thứ và chấp nhận được bản ngã của mình, thì ai có thể làm việc đó thay ta. Nên thật ra, khi nhận được lời an ủi, chỉ là khi ta tự huyễn hoặc mà lừa dối bản thân rằng mình vẫn ổn, mọi thứ vẫn ổn. Sau đấy, lại chỉ mình ta chật vật với những rối ren đã bị trì hoãn. Việc mạnh mẽ, hay cố tỏ ra mạnh mẽ, không khác nhau là mấy, nó giúp mọi bánh răng của sự việc vẫn giữ được nhịp, để khi đi qua cơn chếnh choáng của cảm xúc, chính bạn lại có thể tiếp tục guồng quay của chính mình. Đừng đợi người khác xoa dịu những vết trầy xước, những vết thương lòng hộ bạn. Hãy tự thương lấy mình, tự an ủi lấy mình, để khi nhìn lại, dù khó khăn nhưng rốt cuộc bản thân đã rất can đảm vượt qua tháng ngày tưởng như bị bóp nghẹt hết tất thảy hơi thở tự nơi trái tim mình.
        Vào một ngày khi tan tầm, bạn thất thểu lê bước từ chỗ làm về đến nhà, mệt mỏi với công việc, chán chường và ghê sợ mọi mối quan hệ lỏng lẻo đang quấn lấy bản thân từng ngày từng giờ, căng thẳng với hàng tá deadlines vẫn còn nằm chỏng cheo trên laptop đợi xử lý, và tệ hại hơn, lướt đến nhẵn màn hình điện thoại cũng không thể kiếm được một đứa bạn để có thể lê la quán xá làm vài chia bia, kể lể tự tình, vậy thì hãy tự an ủi lấy bản thân. Hãy về nhà, tự chuẩn bị lấy cho riêng mình một bữa tối tươm tất, ăn thật ngon miệng với suy nghĩ yêu thương, trân trọng bản thân mình. "Vất vả biết bao nhiêu, khi phải kéo lê tấm thân mệt mỏi cùng trái tim nhiều vết thương này mà sống." Bây giờ bạn hãy tự vỗ về mình vừa nói "Hôm nay đã vất vả rồi." Rồi đi ngủ sớm hơn ngày thường một tiếng, lấy đó làm món quà tự tặng cho bản thân.
      Chỉ khi học được cách tự an ủi, chính ta mới có thể tự an yên với sự vô thường của cuộc sống này.