Âm nhạc Radiohead & sự tha hóa của con người hiện đại
Hiển nhiên bất cứ ai nghe nhạc Radiohead cũng biết chủ đề âm nhạc của họ là sự tha hóa ( alienation ) của con người trong xã hội hiện...
Hiển nhiên bất cứ ai nghe nhạc Radiohead cũng biết chủ đề âm nhạc của họ là sự tha hóa (alienation) của con người trong xã hội hiện đại. Và thông điệp của họ có thể diễn giải là: chúng ta không lựa chọn việc sinh ra với cơ thể này và ở thế giới này. Tuy nhiên chúng ta không còn một dạng thức tồn tại nào khác, nên chúng ta không ngừng cảm thấy trong nội tại bản thể mình sự phân tách của tâm hồn và cơ thể… Chúng ta cảm thấy khó khăn để kết nối với người khác. Và cái thật (authenticity) trong chúng ta bị vật hóa (objectification) bởi thế giới vật chất khiến chúng ta không ngừng thấy chính mình trở nên xa lạ với xung quanh.
Trước hết, sự tha hóa thể hiện ở sự phân tách giữa tâm và vật.
Biểu hiện của nó là cảm giác bất lực với cơ thể mình và muốn thoát ra khỏi nó. Dễ thấy cảm giác này trong bản hit đầu tiên của Radiohead, bài Creep:
“I want a perfect body, I want a perfect soul.
(…) I wish I was special.
But I’m a creep, I’m a weirdo.
What the hell I’m doing here,
I won’t belong here”.
(…) I wish I was special.
But I’m a creep, I’m a weirdo.
What the hell I’m doing here,
I won’t belong here”.
Cảm giác này cũng xuất hiện trong bài Prove yourself:
“I want to breath, I want to grow
I’d say I want it, but I don’t know how.
(…) I can’t”.
I’d say I want it, but I don’t know how.
(…) I can’t”.
Việc mắc kẹt với một thân xác vật chất, một thể xác hình thành dưới sự tác động không thể cưỡng lại của thế giới khách quan: “Wax me. Mould me. Heat the pins and stab them in. You have turned me into this. Just wish that it was bullet proof” (Bulletproof) khiến chúng ta đôi khi cảm thấy trống rỗng bên trong: “I need to wash myself again to hide all the dirt and pain/ Cos I’d be scared that there’s nothing underneath” (The Bends); “I’m not here/ This isn’t happening” (How to disappear completely) và tưởng như tan biến: “For a moment there, I’ve lost myself” (Karma Polic). Để lấp đầy sự trống rỗng ấy, chúng ta tìm đến việc thực hiện những hoạt động sống có tính mục tiêu: “Anyone can play guitar and they won’t be a nothing anymore” (Anyone can play guitar), “Still cries at a good film. Still kisses with saliva. No longer empty and frantic like a cat tied to a stick” (Fitter, happier)
Tiếp đó, sự tha hóa thể hiện ở việc khó khăn trong hòa nhập xã hội và kết nối với những người xung quanh.
Trong bài Creep ta thấy một anh chàng thích một ai đó nhưng lại không thể bày tỏ. Trong bài High and Dry:
“Drying up in conversation.
You’ll be the one who cannot talk.
All your insides fall to pieces
You just sit there wishing you could still make love”,
ta lại thấy sự mệt mỏi của việc tương tác xã hội. Lý do khiến ta không thể kết nối là vì chúng ta không tìm thấy được sự đồng cảm. Không một ai thấy được con người thật bên trong chúng ta mà chỉ nhìn thấy cái lớp vỏ vật chất với ngoại hình, giọng nói, hành vi, địa vị xã hội… mà thôi. Đây là một bi kịch không hồi kết, không lối thoát: “It’s the devil’s way now/ there’s no way out” (2+2=5). Và chúng ta sẽ mãi mãi chỉ thấy mình đơn độc giữa cuộc đời:
You’ll be the one who cannot talk.
All your insides fall to pieces
You just sit there wishing you could still make love”,
ta lại thấy sự mệt mỏi của việc tương tác xã hội. Lý do khiến ta không thể kết nối là vì chúng ta không tìm thấy được sự đồng cảm. Không một ai thấy được con người thật bên trong chúng ta mà chỉ nhìn thấy cái lớp vỏ vật chất với ngoại hình, giọng nói, hành vi, địa vị xã hội… mà thôi. Đây là một bi kịch không hồi kết, không lối thoát: “It’s the devil’s way now/ there’s no way out” (2+2=5). Và chúng ta sẽ mãi mãi chỉ thấy mình đơn độc giữa cuộc đời:
“Drift all you like from ocean to ocean.
Search the whole world.
But drunken confessions and hijacked affairs.
Will just make you more alone” (Man of war)
Search the whole world.
But drunken confessions and hijacked affairs.
Will just make you more alone” (Man of war)
Trong xã hội hiện đại, con người càng đắm chìm trong vật chất và cảm nhận sâu sắc hơn sự tha hóa của mình.
Radiohead, ngay từ cái tên của nhóm, đã vẽ ra một bức chân dung của những con người hiện đại: những con robot với cái đầu máy móc được lập trình để dự phần vào một cuộc vận hành chung (“This man talks in maths. He buzzes like fridge”, Karma Police). Radiohead nhấn mạnh cái tốc độ vận hành khốc liệt của guồng quay cuộc sống hiện đại trong Ripcord: “A thousand miles an hour. On politics and power. That she don’t understand. No ripcord, no ripcord.” hay trong The Tourist:
“They ask me where the hell I’m going. At a thousand feet per second. Hey man, slow down, slow down”. Nhưng càng cố tìm kiếm chính mình bằng cách đắp lên người mình càng nhiều lớp vỏ vật chất, người ta lại chỉ thấy chính mình là những con robot bị chứng hoang tưởng (Paranoid Android).

Không chỉ phần lời, mà cả phần nhạc của Radiohead cũng thể hiện cái triết lý âm nhạc của mình.
Trong sự nghiệp của Radiohead, có thể lấy OK Computer (1997) làm cột mốc cho quá trình tiến hóa âm nhạc. Nếu trong những album trước đó như Pablo Honey (1993) và The Bends (1995), Radiohead dùng ca từ đơn giản, dễ hiểu và sử dụng những nhạc cụ cơ bản của rock như guitar lead và guitar rhythm, bass, thì bắt đầu với OK Computer, rồi sau đó là Kid A (2000) và Amnesiac (2001), cấu trúc và thế giới âm thanh của Radiohead phát triển đến một mức phức tạp, tinh vi và nhiều thể nghiệm hơn.
Thoát ly khỏi format của bản nhạc Pop thông thường (gồm verse, chores và phần bride passage nối lại), nhiều bài hát có cấu trúc tổng hợp khác hẳn với trông đợi. “Paranoid Android” chẳng hạn, có rất nhiều phần khác nhau và những chuyển đổi sang chất liệu mới mà bạn có thể tưởng là ba bài hát nhỏ trong một. Sử dụng keyboards, và những âm thanh điện tử nhiều hơn. Ngoài ra có cả sự tham gia của các nhạc cụ giao hưởng (orchestral) cũng như của nhạc jazz, techno và nhiều những chất liệu âm nhạc khác. Có những bài hát thậm chí khiến người ta phải đặt vấn đề về bản chất của âm nhạc và thế nào mới gọi là một bản nhạc. Chẳng hạn Fitter, Happier là một track trong album OK Computer có rất ít âm nhạc được sử dụng. Hầu như toàn bài chỉ là giọng đọc gấp gáp bị làm méo mó đi bởi hiệu ứng âm thanh để cho giống với tiếng của máy móc. Việc sử dụng nhiều chất liệu điện tử gợi cảm giác về một thực tế trong xã hội là máy móc dần thay thế con người, tới mức họ ít nói chuyện với nhau mà dường như chỉ nói chuyện với máy móc và như một cỗ máy. Chúng ta gửi đi một tín hiệu và nhận lại duy nhất là tiếng trả lời tự động của hộp thư thoại, của các thông báo hướng dẫn trên xe buýt, trên tàu điện, ở sân bay, siêu thị. Con người trở nên xa cách và khô khan.
Những bài như In Limbo, Treefingers, Hunting bears.. trong Kid A và Amnesiac lại không hề có lời mà có những hiệu ứng Ambient thường dùng bởi các nhóm nhạc Space Rock, mở ra chiều rộng về không gian suy tưởng mà âm nhạc khơi gợi. Thêm vào đó, nhiều artwork dùng trong các album này lại thể hiện những hình ảnh không gian ngoài trái đất, với vũ trụ rộng lớn, các hành tinh với sinh vật sống xa lạ. Điều này là sự cùng cực của sự tha hóa, khi chủ thể sáng tạo ra một thực tại thay thế cho thực tại khách quan.
MV Man Of War, album OKNOTOK (2017)
Người ta thường so sánh Radiohead với Pink Floyd. Nhà phê bình nhạc rock Jim DeRogatis từng dùng cụm từ “Pink Floyd của Thế hệ Y” để chỉ Radiohead. Có nhiều cách để lí giải điều này, nhưng từ góc độ triết lý âm nhạc, Jere O’neill Surber trong tiểu luận New Shades đã nhận định rằng sự giống nhau của Radiohead và Pink Floyd nằm ở chỗ thông điệp trong âm nhạc của họ đều mang chủ đề sự tha hóa của triết hiện sinh. Nhưng sự khác biệt giữa hai ban nhạc là ở chỗ, trong khi Pink Floyd chỉ thể hiện sự tha hóa đó ở sự xa cách giữa bản thể và thế giới khách quan, Radiohead đào sâu hơn ở những mâu thuẫn của nội tại bản thể và rơi vào trạng thái mông lung về cái trống rỗng của chính mình.
Cái bối rối của Radiohead không chỉ là cái bối rối của việc giải quyết mâu thuẫn giữa cái tôi và thế giới khách quan, mà còn là ở chỗ bản thân tôi không thể biết được mình thực sự là ai, và phải tìm cứu cánh ở chủ nghĩa vật chất để rồi càng đắm chìm trong nó, càng lạc mất chính mình. Chính đây là suy tưởng đã ám ảnh Radiohead trong suốt sự nghiệp âm nhạc của mình từ những hit đầu tiên, cho đến cả những bài hát chưa xuất bản được thực hiện MV trong thời gian gần đây như I promise, Man of war trong album OKNOTOK (2017). Hiểu hơn về triết lí âm nhạc của Radiohead sẽ khiến ta trân trọng những sáng tác của họ hơn.
Tư liệu tham khảo (Ai muốn đọc thì liên hệ mình nhé):
Radiohead and Philosophy - Fitter, Happier, More Deductive (2009), Edited by Brandon W. Forbes & George A. Reisch.


Âm nhạc
/am-nhac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Đạt Phan
Cá nhân mình thấy bài viết mới chỉ khai thác được một khía cạnh nhỏ, hay đúng hơn là một giai đoạn của Radiohead. Tất cả những sáng tác bạn đưa ra hầu hết đều ra đời vào khoảng Kid A trở về trước (kể cả Man of war hay I Promise). Thực sự 2 album đầu của Radionhead nếu nói về mặt concept là không có gì đặc biệt. Bắt đầu từ OK Computer các sáng tác và kết cấu album mới trở nên rõ ràng hơn. Nên nếu muốn nói về nội dung của họ mà chỉ dừng lại ở thời kỳ này thì chưa đủ.
Thêm nữa, ở giai đoạn từ Ok Computer đến Hail to the thief, nội dung album của Radiohead mang nhiều hơi hướng xã hội. Đây cũng là giai đoạn trước khi Radiohead rời Parlophone (EMI) nên việc chọn những chủ đề hot này cũng không quá khó hiểu. Cũng vì vậy những album này tương đối dễ tiếp cận hơn với người hâm mộ (Đặc biết là Ok Computer và HTTT). Phong cách âm nhạc cũng như nội dung sáng tác của họ thay đổi cực kỳ rõ rệt sau khi bỏ hãng đĩa ra hoạt động độc lập (thời kỳ In rainbows 2007 cho đến nay). Nội dung các bài hát mang tính cá nhân hơn rất nhiều và những chủ đề mang tính vĩ mô của xã hội như trước cũng gần như biến mất.
Đoạn so sánh về góc độ triết lý âm nhạc của Pink Floyd và Radiohead rất hay. Tuy nhiên cá nhân mình vẫn luôn đánh giá giá trị triết học của âm nhạc Radiohead là không cao. Nhân sinh quan và thế giới quan nhìn nhận từ các sáng tác của họ thật sự rối như mớ bòng bong và mang tính cá nhân quá nhiều. Âm nhạc của họ vẫn phần nhiều là chỉ ra vấn đề và than thở hoặc nói về sự đấu tranh mang tính cá nhân của tác giả trước những vấn đề mà họ tự nhận thấy.
Nhiều người nghe Radiohead vẫn thường liên hệ họ với những ban nhạc chơi Progressive rock - một dòng nhạc nặng về mặt nội dung mang tính triết học trong khi âm nhạc của Radiohead nặng về mặt tự sự và cảm thán nhiều hơn.
Đồng thời việc so sánh Radiohead vs Pink Floyd đã bị bài trừ khá nặng nề vì đó chỉ là một mệnh đề mà báo chí sản sinh ra để câu view không hơn không kém. Chính ban nhạc cũng dùng những hình ảnh mà báo chí gọi họ là Punk Floyd trong bộ phim tài liệu Meeting people is easy với hàm ý diễu cợt cái mệnh đề này.
Cá nhân mình thấy một chủ đề xuyên suốt của âm nhạc Radiohead trong thời kỳ từ 1993 đến 2007 là ở lại hay bỏ đi. Nội dung sáng tác của họ cứ bị lòng vòng, luẩn quẩn ở cái ranh giới dừng lại hay tiếp tục. Họ nhìn thấy quá nhiều điều khó chịu ở thế giới này và ngay trong bản thân mình, từ đó chán ghét tất cả. Đến năm 2007 với In Rainbows tư tưởng mới cảm giác thông thoáng hơn và bỏ đi những cái trói buộc về tư tưởng phải "thay đổi thế giới" mà trở nên hippie hơn, "kệ đời" :))
Các sáng tác trong giai đoạn sau cũng nhẹ nhàng và thanh thoát hơn rất nhiều, cho dù nhiều người sẽ thấy hơi khó hiểu hay thậm chí nhảm. Album mới nhất của Radiohead mình thực sự ấn tượng với ca khúc cũng như MV Daydreaming. Cảm giác như họ đã đạt đến một cảnh giới vô vi nào đó khi mà tất cả những cảm xúc chán chường, nặng nề của bao năm qua bỗng nhẹ nhàng như một giác mơ :))
- Báo cáo

happysad
Mình có nghe cả Radiohead và Pink Floyd và quả thực mình không thấy có một sự liên quan nào luôn, từ âm nhạc cho đến ca từ. Nếu có thì chỉ là cả 2 band nhạc đều là những kẻ đi tiên phong trong việc đưa những cái mới vào trong âm nhạc, hay còn gọi là âm nhạc thể nghiệm (experimental music)
Mình cũng không muốn làm phật lòng các bạn thích Pink Floyd nhưng với mình nhạc của Pink Floyd với mình giống âm thanh hơn là âm nhạc. Mình rất thích David Gilmour với cách ông tạo ra một thứ tiếng Guitar đặc trưng của riêng mình cùng với lối đánh cũng rất đặc biệt, nhưng xét tổng thể nhạc Pink Floyd lại không đem lại cho mình được cảm giác thích thú, thậm chí là có phần hơi mệt mỏi khi nghe nhạc của họ. Mình thấy nhạc của Pink Floyd rất gần với những âm thanh trong tự nhiên, có nhiều yếu tố của nhạc thiền, nhiều người thích và tất nhiên ngược lại cũng có những người không hợp.
- Báo cáo

Viet Anh Tran

No offense nhưng mà tôi cũng không nghe được nhạc Pink Floyd vì... thấy không giống âm nhạc lắm.
- Báo cáo

Tạ Tốn

cảm ơn bạn, mình sẽ nghe lại Pink Floyd kỹ hơn!
- Báo cáo

happysad
Đây là bài về Radiohead nên mình cũng không muốn nói về Pink Floyd nhiều, do hôm qua onl trên điện thoại nên mới chỉ viết được nhiêu đó, cảm thấy cụt ngủn quá nên giờ lại bàn tiếp.
Mình thấy nhiều Critics thường so sánh Radiohead với Pink Floyd, theo mình có sự liên hệ này vì cả hai đều chơi rock và mang những yếu tố của các thể loại khác như jazz, classical, electronic music vào trong âm nhạc của mình, đồng thời có những thể nghiệm mang tính đột phá trong việc xây dựng giai điệu, cấu trúc bài hát.
Có một câu chuyện vui thế này. Hồi cấp hai mình có cậu bạn rất mê Pink Floyd và nó bảo Wish You Were Here là bài hát hay nhất thế giới. Mình hồi đấy còn là 1 metalhead chính hiệu thì bảo rằng, nếu Pink Floyd thì tao thích Shine on you crazy diamond dài 13 phút hơn. 10 năm sau nhìn lại, mình phải công nhận là nó đúng, rằng Wish you were here hay hơn Shine on you crazy diamond :))
Nhưng mà đáng tiếc là đây cũng chỉ là 2 trong số ít những bài của Pink Floyd mà mình thực sự thích. Mình hiểu rằng những ai là fan của Radiohead hay Pink Floyd thì trải nghiệm nghe album từ đầu tới cuối mới là cách tốt nhất để thưởng thức âm nhạc của 2 ông giời này, tuy nhiên như đã nói ở post trước mình thấy nhạc Pink Floyd khá là không có sức hút với mình, nên mình thường là nghe được nửa album là bắt đầu chán và kiếm cái khác nghe hoặc đi làm việc khác.
Về Radiohead thì mình có nghe hầu như là tất cả các album, từ Pablo Honey cho đến album gần đây nhất là A Moon Shaped Pool và OKNOTOK. Mình thì nghe nhạc mặc dù cũng rất thích phân tích cặn kẽ về ý tưởng, dấu hiệu, ẩn dụ phía sau mỗi bài hát, tuy nhiên do cái sự lười của mình, lười đọc, lười tìm hiểu nên hầu hết khi nghe nhạc mình để cảm xúc quyết định. Thứ quan trọng nhất với mình là bài hát đó, album đó mang lại cho mình cảm xúc gì, có kết nối với mình emotionally không. Radiohead bắt đầu từ OK Computer đã cho mình một cảm giác sợ hãi (paranoia), bất định khi nghe.Cái cảm giác này thậm chí còn rõ ràng hơn theo thời gian trong mỗi album mới của Radiohead, nhất là từ Kid A trở đi. Điển hình là những bài có cao trào khiến người nghe phải nghẹt thở như Everything In Its Right Place, How to disappear completely, 2+ 2 = 5, Where I end and You begin, Bodysnatchers, Weird Fishes; hay kể cả những bài nhẹ nhàng như Kid A, I Will, 4 Minutes Warning, All I Need, House of Cards, toàn bộ album A Moon Shaped Pool (LOL) cũng không mất đi cảm giác này. Nhạc của Pink Floyd thì lại cho mình cảm giác hoàn toàn ngược lại, thư giãn, sáng tạo, rông lớn,... rất nhiều từ bật ra trong đầu nhưng không thấy bóng dáng của sự bất định, hay thậm chí là cô độc như trong nhạc của Radiohead. Album của Pink Floyd cho mình cái cảm xúc gần giống như khi nghe Radiohead nhất có lẽ là Dark Side of the Moon, tuy thế sự khác biệt vẫn là rất lớn để có thể nói rằng nhạc của Radiohead và Pink Floyd mang cùng một chủ đề. Nếu xét theo phương diện từng bài hát thì cũng khó tìm được trong catalogue của Pink Floyd bài nào giống với Paranoid Android, và ngược lại Radiohead cũng chẳng viết bài nào giống Shine on you crazy diamond hay Wish you were here cả.
Đây là nhận xét của mình về mặt cảm xúc trong âm nhạc nói chung, còn về nội dung, ý tưởng đằng sau các bài hát của Pink Floyd và Radiohead mình không hiểu rõ nên không muốn lạm bàn. Tuy nhiên mình nghĩ rằng với sự khác biệt rất lớn về mặt cảm xúc đem lại cho người nghe như vậy, thì nội dung mà hai band nhạc muốn truyền tải không ít thì nhiều cũng sẽ có những sự khác nhau nhất định. Vì suy cho cùng, âm nhạc bản chất cũng chỉ là những sợi chỉ nối tâm hồn, là sự đồng điệu về cảm xúc giữa con người với con người.
- Báo cáo

Vũ Trung Kiên
thực ra mình nghe một hồi thì thấy King Crimson hay hơn Pink Floyd =))
bây giờ nghe nhạc cảm là chính, chẳng có thời gian đâu đi phân tích nữa.
mình thường nghe Elliott Smith với Sufjan Stevens. kiểu nghe nó buồn, thế thôi.
- Báo cáo

happysad
Elliott Smith thì mình mới chỉ nghe duy nhất bài Between the Bars với Waltz #2 (XO), không biết bạn còn recommend bài nào bạn hay nghe nữa không
Sufjan Stevens thì mình cũng nghe nhiều, cái album Carrie & Lowell quả thật là một album xuất sắc, cho mình rất nhiều cảm xúc, và mình thích Sufjan chơi mấy kiểu acoustic như thế này hơn là electronic.
- Báo cáo

Nhonren123
So sánh ở đây vì đơn giản là các chủ đề của radiohead hay Pink Floyd có vẻ giống nhau. Nhưng nói 2 band này chơi cùng 1 thể loại thì không hề đúng. Đồng ý là 2 band có yếu tố thể nghiệm nhưng nó không phải thể nghiệm. Radiohead chơi Alternative rock đặc sệt và là kim chỉ nam cho khá nhiều band Alternative về sau. Còn Pink Floyd thì rõ ràng là 1 band Progressive rock. Mà Progressive thì dù ở bất cứ thể loại nào nó cũng liệt vào dạng khó nghe bậc nhất rồi. . Yếu tố thể nghiệm thì band nào cũng muốn thêm để phát triển âm nhạc nhưng đã nghe thì phải xác định chuẩn dòng nhạc của họ. Từ đó mới rút ra được những điểm đặc trưng trong đó, sẽ dễ dàng hơn trong việc cảm nhận. Còn nếu muốn biết nhạc thể nghiệm là gì thì dễ hiểu nhất là bật Đại Lâm Linh để nghe và cảm nhận. Cuối cùng là thế quái nào mà nghe mỗi 2 track nhạc thôi mà tòi ra lắm thứ rối rắm thế.
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Bác nghe nhiều Radiohead thế? Đọc xong cảm giác như mình chưa bao giờ nghe Radiohead luôn :)) cái gì cũng mới mẻ
- Báo cáo

Tạ Tốn


- Báo cáo

itskhoi
Bài viết khá hay. Nếu như bạn cũng hứng thú với rock và lyrics thì mình đặc biệt recommend Marilyn Manson với ca khúc Coma White : P
https://www.youtube.com/watch?v=QQPJYnr48yU
- Báo cáo

Tạ Tốn


- Báo cáo

Vũ Trung Kiên
thực ra về OK Computer thì mình nghĩ là còn nhiều theme lắm chứ không chỉ là về alienation. còn transportation, consumerism, politics, đủ thứ khác nữa.
như mở đầu của subterranean homesick alien, thom nói the breath of the morning, tức là chỉ bad mouth vậy đó. thom không đứng ngoài mà nhìn thế giới trong một lớp bong bóng trắng trong đâu, mà ảnh sống trong nó.
mình nhận thấy hầu như cái bài hát nó không có một cái theme riêng, mà mỗi câu hát nó mang một sắc màu ý nghĩa riêng, và nghe cả bài hát cũng như đi qua một chặng đường của cảm xúc. nó không phải là một thứ gì đó nên được deconstructed bởi triết học hay sociology hay thứ gì đó, mà chúng chỉ nên đơn giản là được trải nghiệm.
như câu i'm not here this isn't happening của thom là từ người bạn thân và là frontman của R.E.M. Michael Stipe cho để giúp cho Thom đối diện với áp lực đi tour, và đơn giản là ảnh đã cho câu đó vào how to disappear completely thôi.
từ thời Kid A trở đi là anh đã chơi trội pulling random sentences from a hat để tạo lyrics rồi. nếu không phải vậy thì chúng ta định lí giải câu yesterday i woke up sucking a lemon của everything in its right place thế nào đây =))
- Báo cáo

Vũ Trung Kiên
à mà 2+2=5 là một cái reference về 1984 của george orwell.
cả album hail to the thief là album mang màu sắc chính trị nhất của nhóm, bất mãn với chính quyền của bush con và chiến tranh iraq.
lại nói về những album. the bends thì thom nói về những cuộc đổ vỡ, sự khắc nghiệt trong các mối quan hệ giữa người với người, tiêu biểu là fake plastic trees và black star. nó rất personal, và rất dark, như street spirit không hề có tí gì gọi là ánh sáng cuối đường hầm cả, thom nói vậy mà. kid a và amnesiac thì nó khá là experimental, nhưng có vẻ dần dần thì mình thích amnesiac vì nó jazzy hơn. nếu để đoán ý nghĩa thì mình chịu, nhưng có vẻ là thom đưa người nghe đến thế giới khác. mình đặc biệt thích bái cuối của cả 2 album.
mấy album sau đều nói về rất nhiều thứ, nên để nói lời khen thì in rainbows rất organic, the king of limbs có khai thác trong rhythm, mỗi tội phải xem bản in the basement để thấy cái hay, và a moon shaped pool rất buồn, kiểu để tri ân rachel.
- Báo cáo

happysad
Mình luôn phân vân nhưng mà không bao giờ chọn được Hail to the thief hay In Rainbows mới là album mình thích nhất của Radiohead =))
Hail To The Thief có A Wolf at the Door, một trong những bài hát mình thấy buồn thảm nhất của Radiohead
In Rainbows thì quá tuyệt rồi, Weird Fishes, All I Need, House of Cards...
- Báo cáo