Sống trên đời, có lẽ ai ai cũng muốn được yêu thương, và mọi người đều biết đạo lý “muốn nhận thì hãy cho”; “muốn người khác đối xử với mình thế nào thì hãy dùng thái độ đó đối xử với họ trước” hay là câu “muốn ăn thì gắp cho người”… Vậy nhưng tại sao phần lớn chúng ta đều cảm thấy mình cho đi quá nhiều và nhận về quá ít? Ai ai cũng cho nhiều, cũng nhận ít, vậy phần thừa kia đã đổ đi đâu? Sự thật là chúng ta tự đánh giá phần cho của mình quá cao và trông chờ quá nhiều khi nhận.

Nếu yêu thương là mặt trời, còn vạn vật đều nằm trên trái đất, lúc nào cũng sẽ có một phần sáng còn phần kia tối. Nhưng cái sáng, tối đó không hề bất biến, yêu thương đi đến đâu thì nơi đó là ánh sáng. Tôi thật sự tin rằng mọi việc đều tốt đẹp nếu ta giải quyết nó bằng yêu thương! Trong bài này, tôi sẽ nói về việc cho yêu thương để nhận lại yêu thương và làm sao để yêu thương những người ta ghét, hoặc người ghét ta.

Yêu thương “hấp dẫn” yêu thương

Tôi được biết một thứ rất thú vị gọi là “Luật hấp dẫn” (The law of attraction) khác với “Lực hấp dẫn” (Gravity). Luật hấp dẫn này bảo rằng tất cả mọi thứ ta tập trung tâm trí vào đó đều sẽ bị hấp dẫn về phía ta, theo một cách nào đó trong cuộc đời. Ví dụ: Ta muốn có tiền bạc, tiền bạc sẽ đến; ta không muốn nợ nần, nợ nần sẽ đến. Tôi có nói rõ hơn trong link youtube này:

Vậy đó, dù ta muốn hay không, nhưng thứ gì xuất hiện trong đầu ta thì nó sẽ đến với ta. Tất nhiên là đến lúc nào thì còn tùy thuộc vào sự rõ ràng trong mong muốn đó và mức độ “muốn” mãnh liệt ra sao nữa.
Nếu nghe điều này lần đầu tiên, có thể bạn sẽ thấy mới lạ và khó tin, nhưng bản thân tôi đã từng trải nghiệm và chứng kiến một vài trường hợp nhỏ, xin không kể ra đây vì tôi nghĩ có kể cũng chẳng làm tăng lòng tin của bạn lên được tí nào. Điều hay nhất mà tôi biết về luật hấp dẫn chính là: Hãy nghĩ, hãy nói, hãy hành động theo hướng mà ta thật sự muốn!
Ví dụ: Thay vì nói “đừng thức khuya nhe con” thì ta nói “con nhớ đi ngủ sớm” Hoặc là vợ nói với chồng, thay vì nói “ông đi nhậu cho nhiều đi, cho chết luôn đi nhe” thì ta nói “ông uống vài ly rồi tranh thủ về sớm nhé”… đại loại là thế, hãy nói điều ta muốn!
Cho nên: Nếu ta muốn “hấp dẫn” được yêu thương đến bên mình, thì tín hiệu ta cần phát ra phải là yêu thương. Hãy để yêu thương vào trong từng hành động, lời nói và cả trong suy nghĩ, mong muốn… rồi yêu thương sẽ tìm thấy yêu thương.

Hãy yêu thương những người ta ghét

Những người ta ghét? Ừ thì hẳn là họ có điểm đáng ghét nào đó làm ta không chịu được. Với những người này, tôi nhớ trên mạng có một câu như vầy:
“Hãy yêu thương những người đáng ghét, vì họ cần điều đó hơn ai hết.” - Khuyết danh
Sao ta chỉ nhìn thấy những điểm đáng ghét, mà không nhìn vào điểm đáng yêu, đáng cảm thông của họ, giống như nhìn chằm chằm vào vết mực trên tờ giấy trắng rồi bảo rằng nó quá đen. Cảm giác ghét một người rất khó chịu, tới mức nó được xếp vào một trong “bát khổ” của nhà Phật với tên gọi là “oán tăng hội khổ”, nghĩa là việc phải gặp, phải nhìn thấy những người mà ta chán ghét. Nói về điều này, trên mạng cũng có lưu truyền câu:
“Có một số người giống như mây trời vậy, ngày nào không thấy họ là ngày đẹp trời.” – Khuyết danh
Làm sao đây? Ta có thể vì “ngứa mắt” mà phạm tội giết người chăng? Ta cũng đâu có “công tắc độc tài” của Đôrêmon mà cho người đó biến khỏi thế gian? Trốn tránh rồi cũng sẽ gặp lại, mà bản thân việc trốn tránh đã là cái khổ cho ta rồi. Khổng Tử nói:
“Khi lên đường trả thù, hãy đào hai nấm mộ.”
Tôi nói: Nếu bạn không có can đảm trả thù mà vẫn ôm lấy mối thù đó trong lòng, thì cứ đào một nấm mộ rồi lao xuống chết quách đi cho xong!
Do vậy chỉ còn cách yêu thương họ thôi! Hãy tập dần, mỗi khi nhìn thấy họ, nghĩ về họ, hãy tìm một điểm tốt của họ: Một người khó tính, cục cằn có thể lại là một người cha rất mực thương con hay lại là người có tinh thần nghĩa hiệp; một người hay cằn nhằn, mách lẻo có thể là một người kỹ tính và đôi lúc cũng thật biết quan tâm người khác; một người keo kiệt trong chi tiêu có thể lại có tấm lòng từ thiện hoặc là người hiếu thảo, sống có trách nhiệm… Hãy cứ nhìn vào điểm tốt mà yêu quý họ, hãy học cách yêu thương, tỏa ra tình thương để dung hòa và làm đẹp thế giới xung quanh bạn, giống như mặt trời tỏa ánh sáng cho vạn vật nhưng bản thân nó mới là sáng nhất.

Và yêu thương những kẻ ghét ta

Thường thường thì ai thương mình, mình thương lại, ai ghét mình mình ghét gấp hai. Nhưng ở trên đã nói, luật hấp dẫn sẽ kéo đến cho ta những thứ giống như tín hiệu mà ta phát ra. Nếu ta phát ra tín hiệu chán ghét, giận hờn thì nhận lại sẽ cũng là như thế. Cứ yêu thương đi, hóa giải tín hiệu oán ghét, ganh tỵ của những người ghét mình đi, rồi một ngày kia họ sẽ chuyển hóa.
Bạn thử nghĩ mà xem, một người bình thường rất ít khi ghét người khác mà không có nguyên nhân nào. Vậy khi ai đó ghét bạn, đó là lúc bạn tự kiểm điểm lại bản thân mình có làm gì sai hay không, có vô tình hay cố ý tổn thương tinh thần, thể xác hay lợi ích gì của đối phương hay không? Nếu không thì rõ là đối phương là người không bình thường, họ thật đáng thương phải không?Tôi từng gặp vài người như vậy đó, ban đầu tôi nghĩ mãi không hiểu đã làm gì đụng đến họ, sau rồi tôi cứ thương, cứ thương… Đến giờ thì mỗi lần nhìn thấy họ là tôi chỉ thấy thương thôi.
Có một số người khác thì cũng là người bình thường đấy, họ ghét bạn vì họ cảm thấy bạn kiêu căng, phách lối, hay đơn giản là cảm thấy bạn… hơn họ. Đúng rồi, dân mạng gọi cái này là GATO. Tôi có câu này hay hơn:
“If people are trying to bring you down, it only means that you are above them.” – Khuyết danh
Nghĩa là: “Nếu có người cố công kích, dìm hàng bạn, điều đó chỉ có nghĩa là họ cảm thấy bạn hơn họ mà thôi.”
Đôi lúc sự thật là vậy đó, nhưng ta cũng đừng nên nghĩ vậy mà sinh ra tự kiêu hay tự sướng. Hơn hay thua gì cũng đâu phải là mãi mãi, chú tâm vào nó làm chi cho mệt thân. Cũng giống như trên, tập yêu thương đi, nhìn vào những mặt đáng thương của họ mà cảm thông, chia sẻ, động viên, khích lệ… Tôi tin rằng một người đáng ghét cỡ nào cũng sẽ bớt đáng ghét đi nếu họ cảm nhận được bạn thật lòng yêu thương họ.
Tôi hay thích post những suy nghĩ, suy luận của mình lên facebook cá nhân, trong đó đều là những điều hay mà tôi muốn chia sẻ, trao đổi. Tuy nhiên nhiều người không nghĩ vậy, họ bảo rằng tôi lên mặt dạy đời, họ chất vấn tôi có bằng cấp ABC chưa mà nói vấn đề XYZ, thậm chí họ còn khuyên tôi nên lo đi kiếm ăn đi, đừng ở đó suy nghĩ linh tinh, vân vân và vân vân. Ban đầu tôi khó chịu và đáp trả khá “nhiệt tình” và chua ngoa, nhưng nhận lại chỉ là càng nhiều công kích, thậm chí những người “tưởng tôi hiền” cũng cảm thấy khó chịu và kinh ngạc.
Tất nhiên họ không nói lại tôi, nhưng họ bỏ đi với sự căm ghét càng tăng và luôn chờ cơ hội để lăn xả vào công kích tiếp. Điều này làm tôi phải nơm nớp lo sợ mỗi khi muốn post cái gì lên facebook của chính mình, thật hài quá!
Rồi tôi cố thông cảm, cố hiểu cảm giác những người đó. Vâng, phải cố mới được, thông cảm cho người ghét bạn chả dễ dàng gì đâu! Tôi nghĩ thương cho họ không tiếp thu được cái hay trong những gì tôi chia sẻ mà chỉ quan tâm đến bản thân tôi. Cảm động ghê! Rồi tôi nghĩ bản thân mình cũng còn quá nhiều cái xấu mà họ chưa biết, hên ghê, vậy là họ nói còn nhẹ lắm… Tôi yêu bản thân mình lắm chứ, tôi chỉ đang cố hiểu họ vậy thôi. Mỗi khi thấy ai comment sốc óc này kia, tôi trả lời bình thản hoặc like bỏ đó không trả lời, ai nhảm quá thì xóa comment luôn cho xong chuyện.
Tôi nghĩ đã sống trên đời thì không tránh khỏi người thương kẻ ghét, Phật còn bị “ném đá” huống chi tôi là một đứa phàm phu. Tôi cũng cho rằng những “antifan” cũng là những người rất quan tâm đến mình. Ghét hay thương không đáng sợ bằng “không quan tâm”
Tóm lại: Yêu thương là chất liệu căn bản của tâm hồn mỗi con người. Chúng ta ai cũng muốn được yêu thương, hãy dùng yêu thương để “hấp dẫn” yêu thương. Hãy thương những người ta ghét. Hãy thương những kẻ ghét ta. Hãy yêu thương như mặt trời, và tỏa sáng như mặt trời.