18 tuổi, mình thi Thiết kế Nội thất.
Khối H: Văn,Vẽ Hình Họa Chân Dung và Trang Trí màu.
Mình học Vẽ năm 16, sau khá nhiều ngăn cản. Dạo đó, mình vui lắm vì làm được điều khao khát và thuyết phục ba mẹ thành công.
Học Vẽ thi Đại học hoàn toàn khác với mình tưởng tượng. Cũng như nhiều người khác, mình đi từ những thứ đơn giản nhất như đường thẳng, hình tròn, đường cong. Sau đó là đánh bóng rồi đến những khối vuông, khối cầu.
Để được vẽ những chủ thể sẽ ra lúc thi như chân dung người, trang trí màu hoặc tượng, tụi mình cũng phải rành rọt những điều đơn giản nhất. Thời gian mỗi người không giống nhau. Có người năng khiếu vô cùng chỉ cần khoảng một hai tháng. Có người khoảng nửa năm. Có người lâu hơn nữa là một vài năm.
Mình từng khó khăn nhiều ở khối cầu. Đánh bóng không ổn chút nào. Mình vẽ bảy tám bức liền, trong đó có năm bức bị thầy xé thẳng tay. Ánh mắt thầy nghiêm khắc, ghét bỏ bức tranh vô cùng, xoẹt một tiếng. Khỏi nói, ai trong lớp cũng nhìn. Mình ngồi đó, vừa chăm chú nhìn những mảnh bức tranh vương vãi trên sàn, bên tai như nghe được tiếng vỡ của sự tự tin thuở mới bắt đầu. Vỡ năm lần liên tục và nát vụn. Sau này, thầy nói với mình, thầy không thích thứ thường thường. Đối với người họa sĩ ấy, hội họa không có chỗ cho sự hời hợt.
Mình trẻ con. Yếu đuối. Sau vài lần bị xé bài, không còn niềm tin, lòng tự trọng bị tổn thương trước mặt quá nhiều người. Mình chán ghét thầy, cũng sợ hãi. Vì thế, mình tự dựng cho bản thân nhiều cái cớ để không phải đi học nữa. Như học vẽ nên không thể tập trung ở trường, mình nghỉ học để chăm chỉ học văn hóa hơn rồi sau đó quay lại vẽ.
Tuy nhiên, chỉ sau đó hai ba tháng, mình bắt đầu nhớ. Nhớ thầy giáo, nhớ bạn bè trong lớp, nhớ những cây bút chì vót nhọn đến mức có thể đâm thủng mắt một ai đó, nhớ bàn tay dính đầy vụn chì đen thui, nhớ cục gôm vát xéo để lấy sáng và nhớ những bức tranh dành vài buổi trời để vẽ ra. Nhớ lắm, cơn nhớ đó, quay quắt.
================
Mình từng nghe các chị trong lớp học Vẽ đùa với nhau, hè tới lớp đông như vậy thôi chứ không biết đến cuối cùng còn ai với ai. Người nào dường như cũng bước đến với muôn vàn ước mơ và niềm tin, nhưng bám trụ được trước khó khăn thì không phải ai cũng làm được.
Lúc đó, mình cười xòa, thầm nhủ bản thân là người khá mạnh mẽ. Mình bướng bỉnh và gan lì, ngay cả ba mẹ khó nhằn còn thuyết phục để được đi học cơ mà, chút đó nhằm nhò gì.
Khi nhớ đến cuộc đối thoại ấy, mình nhận ra bản thân cũng giống như vài người nhanh đến rồi nhanh đi kia. Yếu đuối vô cùng, sợ hãi khó khăn, bỏ cuộc dễ dàng và chỉ cần một chút thất bại đã nghĩ đến việc quay đầu từ bỏ.
Mình đi học lại. Thầy thấy mình, không ngạc nhiên cũng không hỏi tại sao lại biến mất vài tháng, vẫn nhẹ nhàng chỉ những chỗ sai, vẫn nghiêm khắc xé bài khi cần. Lần này, mình chẳng xấu hổ nữa, dường như cũng đã quen. Mình bắt đầu được khen ngợi, đánh bóng tốt hơn, mạnh dạn hơn.
Khó khăn là điều ai cũng phải gặp, không chỉ riêng mình. Mình có cô bạn quyết chí thi Đại học Ngoại thương, thích Văn và Tiếng Anh nhưng ghét Toán. Ấy thế nhưng nó vẫn thi khối D. Nó bảo nhiều lúc ngồi trước những tờ giấy công thức khô khan khó nhằn đó, nó chỉ muốn nhồi lại cho vào miệng nuốt nếu làm vậy có thể giúp nó nhớ hết được. Đôi khi, áp lực đến mức muốn đốt hết đi, bỏ hết đi, cố gắng mãi mà chẳng được gì. Nhưng nó cũng là đứa con gái dũng cảm nhất mình từng thấy, càng ghét bao nhiêu, nó càng chăm chỉ tiếp xúc với Toán bấy nhiêu. Sau này, kết quả đại học được thông báo, trái ngược với suy đoán của chính chủ và nhiều người, môn Toán vậy mà là môn cao điểm nhất.
================
Mình bắt đầu viết lách hồi năm lớp 6, từng có khoảng 100 trang bản thảo tiểu thuyết kinh dị và vẽ cả một bộ truyện tranh ngôn tình (bây giờ đọc lại rất có tính giải trí).  Bỏ rơi Viết năm 16 tuổi, dồn hết tình yêu cho Vẽ. Nối lại tình xưa khoảng hơn 3 năm trước.
Trong thời gian không viết lách gì, mình đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình (giờ mà nói con số ra chắc bạn sẽ rất khó tin, dạo đó có thời mình thức suốt đêm liên tục để đọc tiểu thuyết rồi sáng cứ thế đi học đi làm cơ).
Thế là ngấm luôn lối viết diễm lệ không thực tế. Gửi thử vài bản thảo, thi vài cuộc thi, chưa từng thành công. Đi làm content thì toàn lời nhận xét rằng quá hoa mỹ và dài dòng, chẳng thu hút được ai.  
Nhưng đây là khó khăn mà người viết nào cũng gặp phải. Mình lúc này đã không còn quá mức yếu ớt như xưa. Thốt lên câu không buồn là nói dối. Cũng có thời điểm muốn bỏ cuộc vô cùng.
Nhưng khác xưa, mình không muốn viện cớ. Mình thích viết. Mình muốn viết. Và Mình Sẽ Viết.
Khi toàn thân bạn kêu gào rằng nhất định phải làm điều gì đó, chắc chắn mình sẽ nghĩ cách để thực hiện điều đó cho bằng được, bằng mọi giá. Mình bỏ ngôn tình một thời gian, đọc những thể loại khác, văn học của những nước khác, dần dần mọi chuyện được cải thiện.
================
Khó khăn trong cuộc đời nhiều lắm. Bất cứ một bước đi nào trên cuộc đời của bạn đều hiện hữu những thách thức không thể lường trước được. Không ai có thể nói bản thân trải qua nhiều hơn hay nghiêm trọng hơn người khác được. Ai nấy đều có nỗi niềm của riêng mình.
Yếu đuối trước khó khăn là một phản ứng bình thường. Bất kì ai cũng vậy. Có bao giờ bạn đọc câu chuyện của danh nhân hay người thành đạt nào đó, người ta bảo rằng họ chưa từng gặp khó khăn, cuộc đời họ toàn hoa hồng và cũng chưa từng muốn bỏ cuộc. Ngay cả những người nhìn qua như thành công dễ dàng hay êm ả, đó cũng chỉ là điều họ muốn bạn nhìn thấy và cảm nhận, đằng sau đó là hàng trăm hàng ngàn trở ngại mà họ đã giấu đi, im lặng chịu đựng và vượt qua.
Những người được cho là can đảm và bình thản đối diện cũng đơn giản chỉ vì họ đã trải qua rất nhiều khó khăn. Họ cũng từng yếu đuối và đã quen. Bởi họ biết khó khăn chẳng thể tự biến mất nếu cứ lờ đi và viện cớ. Điều đó sẽ chẳng dẫn sự việc đi đâu cả, chỉ là quẩn quanh trong vòng tròn thôi. Họ cũng biết qua mỗi khó khăn, thứ ở lại nhiều hơn một phần kinh nghiệm và bài học. Muốn vượt qua khó khăn, chúng ta cần cửa niềm tin và đằng sau cánh cửa đó là những điều bồ chẳng bao giờ hối hận khi khám phá.
Yếu đuối không xấu hổ. Quan trọng là khi yếu đuối, bạn đối mặt hay trốn chạy đây?
Jeen,
Chúc bạn tuần mới năng động.
Đừng mang đi đâu nếu chưa xin phép nhé!