T là cô gái 21 tuổi, nặng 52kg, cao 1m58, và luôn cảm thấy mình béo.
T bắt đầu chú ý tới cân nặng của mình khi gần chạm mốc 55kg. Lúc đấy, t hoàn toàn mất đi sự tự tin, luôn cảm thấy mình béo và xấu xí mỗi khi nhìn vào gương. Và câu chuyện giảm cân của t cũng là từ đấy.
T sa đà vào việc nhịn ăn để giảm cân, uống nước ép dứa thay bữa và uống nước lọc để cầm cự cơn đói. T sẽ ăn no vào bữa trưa để cung cấp năng lượng cho cả ngày và cắt toàn bộ đồ ăn vặt. Nhờ thế, sau 1 tuần, t giảm được hơn 2kg.
Vì chưa quen chế độ ăn đấy nên t đã thực sự rất thèm ăn. Sau khi giảm được cân, t đã tự thưởng cho mình 1 ngày ăn thoải mái. Thế nhưng, đó là điều gây ra hậu quả cho ngày hôm sau, 1 lần nữa, t lại chạm mốc 55kg.
Lúc ấy, bản thân t hoàn toàn bị suy sụp, và dẫn theo quá trình giảm cân khá tiêu cực phía sau: áp dụng tất cả các phương pháp giảm cân mà t tìm hiểu được, uống những loại nước khó uống như mướp đắng, cần tây thay bữa ăn, chỉ ăn trứng để lấy năng lượng, tập luyện hơn 2 tiếng mỗi ngày,...
Dù vậy, mỗi lần nhìn vào gương, t vẫn cảm thấy bản thân mình béo và xấu xí. Một lời nói của bạn bè hay người xung quanh cũng khiến t suy nghĩ nhiều ngày dài. T trở nên nhạy cảm đến độ, chỉ cần ai đó nhắc đến 3 chữ "mày béo lên" cũng đủ khiến t ám ảnh.
Hiện tình trạng của t khá tệ, trong đầu chỉ nghĩ tới đồ ăn nhưng luôn cảm thấy buồn nôn mỗi khi ăn gì đó, bị đau dạ dày thường xuyên hơn. Lí trí t biết rằng mình đang gặp vấn đề nhưng t lại không dừng được suy nghĩ về việc giảm cân. Thậm chí, t còn không đếm nổi số lần đứng trên bàn cân, và tâm trạng của t phụ thuộc vào mũi tên chếch lên hay xuống. T cảm thấy stress bởi lời nói của mọi người dù họ chỉ bông đùa, và cáu gắt phản kháng chỉ vì những câu nói đó. Ví dụ như hôm nay, t thực sự đã khóc rất nhiều khi bị đồng nghiệp bảo bản thân mình giống cây xúc xích. Từ một đứa luôn tự tin về bản thân, t trở thành một đứa sợ béo, sợ xấu hơn bao giờ hết. Thực sự phải làm sao t mới có thể thoát ra được mớ cảm xúc hỗn độn này...