5 Tuần, 3 Cánh Cửa, Và Một Lần Học Cách Thở Khi Bị Nỗi Sợ Nuốt Chửng
5 tuần, 3 xét nghiệm, và những đêm mất ngủ. Một câu chuyện thật về nỗi sợ bệnh xã hội, những suy nghĩ luẩn quẩn, và bài học để bình tĩnh đối diện. Bạn không một mình.
Cơn bão trong đầu
5 tuần. 3 lần lấy máu. Và vô số đêm mất ngủ.
Đó là cái giá tôi đã phải trả cho một lần “không chắc lắm” và hàng ngàn lần tự dọa mình trên Google.
Suốt cả tuần đầu tiên, tôi phát hiện ra mình có thể refresh Google hàng trăm lần một ngày để đọc những điều mình không muốn nghe. Mỗi một nốt muỗi đốt, mỗi một cơn đau cơ lạ, mỗi một tiếng tim đập mạnh cũng đủ khiến tôi đổ mồ hôi, tưởng tượng ra những kịch bản tồi tệ nhất.
Có những đêm tôi giật mình thon thót lúc 3 giờ sáng, chỉ để… gõ tìm kiếm: “dịch trong niệu đạo có phải nhiễm bệnh xã hội không?”, rồi ngồi chôn chân trong im lặng, ôm ngực vì cảm giác tim đập loạn nhịp. Tôi nín thở mỗi khi chạm vào tay nắm cửa công cộng. Tôi rửa tay kỹ đến mức trầy cả da, chỉ vì sợ “dính thứ gì đó”.
Và rồi, hành trình 5 tuần qua 3 cánh cửa phòng khám của tôi bắt đầu.
Hành trình 5 tuần qua 3 cánh cửa
Chương I — Tuần đầu tiên ở Bệnh viện Công: Nỗi sợ và sự chờ đợi
Ngày thứ 7 sau “sự kiện”, tôi bước vào Bệnh viện ĐH Y Hà Nội.
Giữa dòng người đông đúc, tôi thấy mình nhỏ bé và lạc lõng. Mắt nhìn xuống, vai rụt lại, tôi lấy tờ giấy khám, lẳng lặng đặt lên bàn, chờ bác sĩ gọi tên.
Căn phòng mùi cồn sát trùng, những tiếng gọi tên vang lên chát chúa. Khi chiếc kim lạnh buốt chạm vào da, tôi thấy lạnh sống lưng. Bác sĩ bảo tôi: “kết quả sẽ có sau 5–7 ngày”. Tôi gật, nhưng trong đầu chỉ vang lên: 7 ngày? Một tuần? Mỗi ngày như một bản án treo đầu.
Tôi đã mất ngủ suốt 7 ngày đó. Thậm chí trong lúc chờ, tôi còn rón rén vào nhà vệ sinh, nín thở khi cầm tay nắm cửa vì… sợ “nhiễm thêm”.
Rồi kết quả âm tính. Nhưng sự an tâm chỉ kéo dài vài ngày trước khi cơn lo khác trỗi dậy: 7 ngày liệu có đủ không? Nếu chưa? Nếu bỏ sót?
Chương II — Tuần thứ 4 ở Phòng khám tư: Mua lấy hy vọng
Tôi không chịu nổi cảm giác treo lơ lửng đó. Sau 4 tuần, tôi đặt lịch trên Glint.
Tất cả thao tác gọn gàng qua điện thoại. Lịch hẹn có giờ cụ thể, phòng khám sạch sẽ, chuyên nghiệp, riêng tư. Không còn ánh mắt đông đúc của bệnh viện công. Tôi thở phào.
Nhưng khi thanh toán, tôi thoáng ngập ngừng. Giá cao hơn hẳn. Một tiếng trong đầu cười mỉa: Bỏ tiền mua lấy sự yên tâm nhanh hơn. Nhưng rồi tôi vẫn quẹt thẻ.
2 ngày chờ kết quả mà tôi kiểm tra email 15 phút một lần. Dù biết rõ họ hẹn “48 giờ”, tôi vẫn làm vậy, như một thói quen nghiện nỗi lo của chính mình.
Kết quả âm tính. Tôi lại thở phào. Nhưng sâu bên trong, tôi biết mình cần thêm một lần nữa. Một lần cuối để dập tắt tiếng nói ám ảnh trong đầu.
Chương III — Tuần thứ 5: Cú chốt hạ để giải thoát tâm trí
Tuần thứ 5, tôi chọn gói 12 tác nhân ở Sống Hạnh Phúc.
Giá đắt nhất: 1.350.000 đồng. Nhưng tôi không còn đắn đo. Tôi muốn chấm dứt cơn bão này.
Họ cũng đặt lịch nhanh chóng, gọn gàng. Lại quay về Bệnh viện ĐH Y để lấy mẫu, nhưng lần này tôi đã bớt ngượng ngùng hơn. 5 ngày chờ kết quả. Dài, nhưng không còn như một cực hình nữa. Tôi đã kiên nhẫn hơn.
Ngày nhận kết quả âm tính, tôi bật cười. Một nụ cười nhẹ nhõm, đến cả ngực cũng thấy nhẹ đi. Cuối cùng tôi cũng đã thở lại được.
Điểm vỡ òa: Khi tảng đá rơi khỏi ngực
Nhìn kết quả cuối cùng, tôi muốn ôm chính mình 5 tuần trước.
Muốn nói với cậu ấy rằng: “Không sao đâu. Đừng tự dọa mình như vậy.”
Cả hành trình này không chỉ là xét nghiệm, mà còn là bài học về cách kiểm soát nỗi sợ.
Những gì tôi thực sự học được
Về thời gian
Chờ đợi không dễ chịu, nhưng cần thiết. Cơ thể có những quy luật của nó, bạn không thể ép buộc.
Về xét nghiệm
Đừng đâm đầu xét nghiệm càng nhiều càng tốt. Làm đúng thời điểm, và tin vào kết quả.
Về nỗi sợ
Kẻ thù lớn nhất không phải virus. Mà chính là trí tưởng tượng không kiểm soát, bào mòn bạn từng ngày.
Cái nắm tay cho người đi sau
Nếu bạn đang đọc những dòng này và thấy hình ảnh của mình trong đó, hãy biết rằng bạn không một mình.
Hành trình vượt qua nỗi sợ bắt đầu bằng một hành động nhỏ: tìm đến một nơi đáng tin cậy.
Nếu bạn cần một người lắng nghe, đừng ngần ngại chia sẻ cảm xúc của mình ở đây.
Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua.
🌱 Tôi hiểu bạn. Vì tôi cũng đã từng ở đó.

Chuyện thầm kín
/chuyen-tham-kin
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
