Chào Spiderum Fam! Mình là một ma hoàn toàn mới. Nếu các bạn có lỡ bước đi ngang qua bài này, thì mình là Uyên - một con tắc kè hoa thích lang thang, viết lách, chơi nhạc. Và cũng như các bạn "Nhện" khác, mình lỡ phải lòng cái mạng Nhện này từ những bài viết vô tình được lướt qua trên này, và quyết định tham gia quậy một tí xíu cho mọi người có thêm thứ xàm xàm đọc chơi. 
Thử thách 30 ngày viết lách này thực ra là một cái cớ và một màn chào hỏi khá chán với Spiderum. Thôi thì, coi như là một lời chào dài dòng về bản thân, mình lấy ngay thử thách đầu tiên để chào các Nhện vậy. 
Hồi còn bé (và cả cho đến bây giờ), mình luôn là một đứa thích được khác biệt. Mình đoán rằng bất kỳ đứa trẻ nào ở cái độ tuổi dở dở ương ương như mình cũng đều thích được khác biệt, để chứng tỏ và thể hiện mình với số đông. 
Mình có đủ tất cả những yếu tố để trở thành một đứa tạm gọi là "khác biệt". 
Mình có thể gồng lưỡi tròn như một quả mận - trò mà mình thách thức tất cả mọi người xung quanh làm và chẳng ai làm được (cho đến tận bây giờ). 
Mình có thể chuyển 3 giọng 3 miền khác nhau chỉ trong vòng một nốt nhạc mà chẳng lệch giọng nào. 
Mình có thể hát lại được toàn bộ một bài hát tiếng anh không sót một chữ chỉ sau một hai lần nghe thoáng qua. 
Mình có  thể nhái được vô số giọng các quốc tịch nói tiếng anh chỉ trong một thời gian ngắn
Mình có thể ngồi chết một góc trong lớp học không nói một từ nào với bất kỳ ai nguyên một ngày trời
Mình chọn làm bạn thân với một đứa chẳng ai thèm chơi trong lớp
Mình thắt dây giày mỗi ngày một kiểu và hai chiếc hai bên không chiếc nào giống chiếc nào
Mình ngân nga dãy dụa theo Children Of Bodom thay vì DBSK giữa đám cấp 2 cùng lứa
Mình không hề dị biệt. Nhưng mình đã thực sự tách biệt bản thân với mọi người. Và mình thích điều đó. Mình nghĩ mình là một đứa thú vị.
Cho đến khi mình lớn. Thế giới của mình trở nên phức tạp hơn. Mình bắt đầu đi học đại học. Rồi đi làm, toàn những công việc phải tiếp xúc và làm việc với nhiều kiểu người khác nhau, và đòi hỏi một tính cách thích ứng và sôi nổi cực kỳ cao, nhất là trong môi trường năng động như ở Sài Gòn - nơi mình đang sinh sống và làm việc. 
Mình đã thay đổi. Rất nhiều. Nhưng là một sự thay đổi trong giới hạn bản chất của mình. Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ trở thành một hướng dẫn viên du lịch (mặc dù mình học chuyên ngành về hướng dẫn du lịch), đứng cầm míc và thuyết minh hằng hà sa số thứ về văn hóa, chính trị, tôn giáo, làm hoạt náo trên xe, bắt chuyện với khách này khách kia, chiều lòng, chăm sóc khách còn hơn người nhà của mình. 
Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ ngồi đây, bằng cái giọng văn xấc xược của mình, gõ lấy gõ để chỉ vẽ các bạn đi du lịch như thế này thế kia (mình đã từng rất ghét các kiểu review du lịch này nọ). 
Cũng chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ làm ở một công ty nào đó, ăn vận đẹp đẽ, và sở hữu một sự tự tin nhuốm đầy mùi "kiếm được tiền" và "ham kiếm tiền".
Thế nhưng, có những điều mà bạn phải thực sự đâm đầu vào nó. Tự do cho nó tung hoành. Sai. Sửa. Rồi lại sai. Rồi chất vấn đúng sai. Rồi tự vấn rằng đâu mới là bản chất thật của mình, đâu rồi con Uyên "cá tính", "khác biệt" của ngày xưa? Đâu rồi Uyên của những chiều rong chơi vô tư lự ôm đàn hát ngoài biển đông? 
Tất cả những vật lộn đó với bản thân, hỏi Uyên có thấy khó chịu, có buồn không, khi dường như Uyên đang đánh mất chính bản thân mình? Thì Uyên sẽ trả lời chắc chắn không! Vì so với việc được khác biệt và thú vị chỉ trong mắt của những kẻ mộng mơ và thế giới cô lập của bản thân, thì khả năng "trở nên bình thường" trong vô vàn cái khác biệt đối với Uyên, còn thú vị và hào hứng hơn gấp bội lần. 
Tắc kè hoa biến hóa khôn lường không phải vì nó đang muốn chứng tỏ sức mạnh của nó. Mà vì nó đang cố gắng kiếm cho bản thân nó những thế giới yên bình riêng. 
Đọc blog riêng của mình tại: Don't travel like me