Mình không tự nhận mình là một đứa có một cuộc đời sóng gió.
Nhưng chắc chắn mình là đứa có một cuộc đời lắm vết sẹo (theo nghĩa đen) và lắm dở khóc dở cười nhất (chí ít là trong vô vàn người mình từng gặp)
Cũng như bao đứa nít ranh khác, mình là một đứa nghịch ngợm (cả thể chất lẫn tâm tinh thần)
Cuộc đời của một đứa con nít nghịch ngợm, nếu không làm gì quá đáng ngoài việc trèo cây hái trộm xoài gãy tay, leo lên núi thả dốc phanh xe đạp trầy tay, cầm bút chì chọc lên đầu bạn vì nó giành giật, trét mày đay lên ghế thầy cô cho ngứa chơi, vân vân và mây mây, thì cũng chẳng có gì đặc biệt để kể, cũng chẳng có gì phải bận tâm lo lắng
Thế nhưng mình lại là kết quả của một phép cộng trung bình của một đứa ngoan, một đứa giặc cỏ và một đứa chống đối xã hội. Cả ba đứa đập lại chia nhau một tí là tòi ra mình.
Điều này dẫn tới một điều khá hiển nhiên. Hành vi và cảm xúc của mình thay đổi liên tục như một con tắc kè bông (phải là tắc kè bông), và thêm một điều hiển nhiên nữa, là chẳng ai đoán nổi mình.
Tất cả những điều trên mình kể ra, cũng chỉ để nhấn mạnh cho mọi người thấy được cái tai nạn mà mình sắp kể dưới đây, là một tai nạn chẳng ai muốn tin là CÓ THỂ XẢY RA, nhưng hoàn toàn CÓ THỂ nếu trong bản chất hành vi của bản thân mình có khả năng biến nó thành CÓ THỂ. Và đây vẫn chưa phải là tai nạn kỳ cục nhất có thể xảy đến trong cuộc đời mình.
Vào một ngày đẹp trời như bao ngày khác, mình và thằng bạn hơi thân vẫn hẹn nhau tí tởn ra quảng trường gần nhà để chạy bộ buổi sáng.
Vẫn như thường lệ, mình với nó lúc nào cũng sẽ chạy 4-5 vòng hình tròn tính từ cột cờ đã định sẵn. Nó là một thằng có sức khá bền, body ngon nghẻ, thể thao thuộc hàng không phải dạng vừa.
Mình thì cũng không phải dạng yếu ớt gì, cũng là đứa thể thao thường xuyên, nhưng sức bền thì chắc chắn không bằng nó.
Nhưng mình vốn là một đứa hiếu thắng, nhất là trong thể thao. Mình từng đập gãy chiếc vợt cầu lông xuống sân thể dục trong một buổi thi đấu bán kết ở trường cấp 3 chỉ vì thua cuộc (vâng mình đã từng gắt như thế).
Cái cơn hiếu thắng đó chưa bao giờ dập tắt trong mình, kể cả suốt quãng thời gian đi chạy bộ với thằng bạn mình. Mình luôn nghĩ trong đầu rằng: chạy bộ thôi mà không bằng nó ư? Phải chạy cật lực hơn nó.
Hầu như lần nào mình cũng cắm đầu chạy như trong một cuộc đua thực thụ. Và quên đi rằng, mình chỉ đang rèn luyện thể thao như bao người khác mà thôi.
Cho đến buổi sáng định mệnh đó, mình biết mình chẳng bao giờ có thể chạy lại một thằng như nó, thì mình bắt đầu bày trò. Một trò chỉ con nít mới bày ra. Một trò chỉ có tụi trẻ trâu mới chơi. “Tao thách mày chạy bộ ngược nhanh hết sức có thể mà không ngoái đầu nhìn!”. Mình đã hét lên câu đó sau 4 vòng chạy không ngừng.
Thằng bạn máu chó này của mình cũng không thua mình là mấy. “Chơi luôn!”. Mình bắt đầu cười đắc ý và hai đứa bắt đầu xoay người lại, cắm mông thoăn thoắt chạy ngược chiều đồng hồ, nhanh hết sức có thể.
Khi chạy đến đỉnh điểm của sự háo hức, hung hăng, mình đã đột ngột dừng lại như cái cách mà mình vẫn hay làm trong những mối quan hệ mình đã từng trải qua. Tạo hưng phấn cho đối phương lên đến đỉnh điểm rồi nhẹ nhàng cắt cái phụp. Done.
Mình dừng lại rất nhanh, nhẹ nhàng để nó chạy tiếp, trong cái hưng phấn khó dừng lại và kiểm soát được lực ma sát ngay lúc đó. Mình đứng cười hả hê vì bản mặt ngố tàu và điệu bộ chạy ngược của nó, mình biết nó sẽ ngã, vào một giây nào đó, và mình sẽ ôm bụng cười vì cú té của nó và vì sự ngây thơ nhận lời thách thức của nó.
Và quả nhiên nó té thật. Té rất mạnh. Vì tốc độ chạy của nó lúc đó có trời cũng chẳng ngăn lại kịp. Nhưng nó không té một mình nó, mà kéo theo một ông già ngay phía sau lưng nó. Và hiển nhiên, ông già là tấm đỡ lúc đó của nó.
Khoảng cách lúc đó giữa nó và mình là không xa, nhưng cú té xảy ra chưa đầy một giây đó đủ để mình kịp hét lên một tiếng “Đạt!” (Đạt là tên của nó), và tất nhiên, tiếng hét đó không đủ để dừng nổi cú té kinh hoàng đó.
Mình chạy lại, nụ cười hả hê dần tắt. Mình mau mắn đỡ ông già dậy, nhưng một điều mình không ngờ tới, là máu từ sau đầu ông già đã loang hết một khoảng sân quảng trường.
Lúc đó mọi người bu lại như kiến. Mình đã shock, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy hàng đống tiếng xì xồ bên tai “Tổ sư cha chúng nó chạy gì mà làm ông già đến nỗi đó”. Lại là một lũ người lắm chuyện. Mình đã nghĩ trong đầu như vậy lúc đó.
Đạt nó bị shock toàn tập, nước mắt hắn ta bắt đầu lưng tròng, mặt mếu máo từ lúc mọi người cố gọi xe cứu thương, cho đến tận khi leo lên xe cứu thương ngồi cùng ông già. Mình trấn an nó bằng một câu vô nghĩa: không sao đâu.
Mình biết bản thân mình sẽ cảm thấy thế nào nếu bình thường có một chuyện gì đó xảy ra. Thường mình sẽ rất bàng quan. Nhưng lần này, mình bình tĩnh và không có một cảm xúc gì rõ ràng, chỉ là trống rỗng, trống rỗng đến lạ lùng và đáng sợ. Trước tiếng còi xe cứu thương inh ỏi và một ông già đang đeo ống thở với một cái đầu đầy máu, mình cảm thấy bình thản trước sự trống rỗng đó của bản thân.
Mọi sự việc xảy ra sau đó có thể kể ngắn gọn là ba mẹ mình và Đạt tới bệnh viện, làm toáng lên như mong đợi, người thân ông già kia đến trong sự hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. 
Ông già hấp hối vì chấn thương mạnh sau đầu, nói không nên câu và gần như phải chấm dứt cuộc sống lành mạnh mỗi sáng dậy chạy bộ của mình. Mình và Đạt hiển nhiên ngồi lại trông nom và bắt đầu kể lại sự việc cho từng người đến thăm với sự hoang mang không kém, đơn giản vì chẳng biết phải kể từ đâu.
Từ vụ tai nạn mà có thể tóm gọn lại trong chín chữ là “suýt giết chết một ông già vì chạy bộ”. Cho đến nay đã là 8 năm trôi qua, và trong suốt 4 năm trong 8 năm đó, gia đình mình, và gia đình của Đạt đã phải qua lại thăm nom và bồi đắp cho ông già. Mình đã nghĩ ổng chắc cũng đi sớm thôi, mà tốt nhất là đi sớm, hết mệt mỏi. Mình đã thực sự nghĩ như vậy.
Khó để tả được cảm giác của mình trong suốt quãng thời gian đó. Nhưng mình vẫn một cách nào đó, mơ hồ biết rằng cảm giác trống rỗng vẫn còn ở đó. Không phải vô cảm, không phải hững hờ, không phải lạnh lùng. Đơn giản chỉ là trống rỗng.
Cho đến một ngày, mình gặp được người tước đi cảm giác đó của mình. Dù mình biết chỉ là tạm thời thôi. Nhưng nó giống như một sự tự do tuyệt đối. Mình thấy mình đang sống. Thực sự.
Và hôm nay mình ngồi đây, nhớ lại tai nạn mình đã gây ra cho ông già đáng thương đó. Chính xác hơn không phải là mình, mà là cái tôi của mình. Mình đã thôi thấy trống rỗng, và có một gì đó gợn gợn trong lòng. Thôi, đi ngủ thôi.