Hà Nội - kinh đô của lịch sử, văn hóa, thành phố của những giấc mơ, của tuổi trẻ, của tình yêu và khát vọng, cũng là chốn ngưng đọng của tâm hồn. Nơi ấy vừa xô bồ, nhộn nhịp, ồn ã biết bao, cũng từng có lúc yên nhiên, thênh thang như khúc nhạc không lời bên ly cà phê thơm sáng sớm.
Hà Nội - vùng đất ước mơ của mình từ khi còn bé, mình đã học tập chăm chỉ để được ra Hà Nội, để học đại học, để lớn lên, để đi tìm chính mình và tương lai nữa. Ở nơi này, lần đầu tiên mình học cách sống xa nhà; Lần đầu tiên mình bước chân vào cổng trường đại học; cũng là lần đầu tiên bỏ ngang để đi theo con đường mình thích; Lần đầu tiên sống chung với một người hoàn toàn lạ, lần đầu tiên đi chơi xuyên đêm và về nhà vào sáng sớm; Lần đầu tiên nếm trải cảm giác trong túi không còn một xu, cũng lần đầu tiên thấy bạn bè mình giàu đến thế. Là giàu lòng trắc ẩn :)) Vì mình luôn được cứu đói khi nhẵn ví; Lần đầu tiên đi hết một vòng Hồ Tây; Lần đầu tiên thấy tủi thân khi bước vào một tập thể mới, cảm thấy mình trở nên đơn độc, nhỏ bé, không thể thích nghi; Cũng là lần đầu tiên có những người bạn mới tuyệt vời, những người bạn không còn chỉ ở trong chòm xóm, mà đến từ khắp mọi nơi trên Đất Nước mình; Lần đầu tiên yêu đương nghiêm túc; Lần đầu tiên thất tình; Lần đầu tiên cảm thấy Hồ Tây là một chốn dịu dàng khó kiếm trong lòng thành phố xa hoa; Lần đầu tiên và rất nhiều lần đầu tiên nữa...
Vậy đó, ba năm rưỡi ở Hà Nội với vô số những bắt đầu đã cho mình thật nhiều trải nghiệm và cảm xúc. Mình từng chút lớn lên, học được cách yêu thương, trân trọng bản thân và cuộc sống. Tuy đôi lúc mình đã ghét bỏ nó, vì nhiều lúc thấy cô đơn, chật chội, áp lực. Tại sao đường phố lại bon chen đến thế? Tại sao phải lo toan nhiều thứ vậy? Tại sao nơi mình hay lui đến nhìn đâu cũng thấy bóng người thương? Tại sao mình không tìm được một sự đồng điệu và cảm thông nào hết? Có rất nhiều thứ khiến mình buồn lo. Và khi đó, mình sẽ lui đến một chỗ nào đó an yên, như thu mình trong phòng, hoặc đến một góc quán nhỏ với ly bạc xỉu quen chẳng hạn. Đôi khi là một mình. Vì mình thích như thế. Một mình gặm nhấm cảm xúc và tự chữa lành...
Và rồi sau tất cả, mình vẫn dành tình cảm cho nơi này hơn hết. Vì đã có những ngày thật xanh đến vậy. Những tình yêu nhỏ cất lên từ nơi đây khiến cho tâm hồn mình ấm áp và đầy tràn hạnh phúc. Là lúc mình đón những điều kỳ diệu và để chúng dắt mình tới những vùng cảm xúc mới lạ.
Một điều đáng nhớ luôn luôn là như vậy, có lúc buồn, có lúc vui, có thêm những cảm xúc không lời. Nơi dành được nhiều yêu thương nhất có lẽ chẳng phải nơi vui nhất, nơi náo nhiệt nhất, mà chính là nơi chúng mình nhìn thấy tâm hồn mình lớn lên.
Tranh: Họa sĩ Phạm Ánh
Tranh: Họa sĩ Phạm Ánh