Ủa, sao cả Spiderum mà không có bài viết nào chứa key word “tiền cọc” z?
Khi mình định tham khảo cách mọi người đặt tiêu đề về nó thì chợt thấy sự thật kia. Rồi mình suy nghĩ: Đâu là lý do cho chuyện lạ này - 1 MXH như Spiderum với vô số chủ đề nhưng lại không hề có topic về tiền cọc đó.
(1) Quá ít người đòi được -> Khan hiếm để kể
(2) Có người đòi được nhưng dễ dàng -> không có gì để kể
(3) Quá nhiều người đòi được -> Kiến thức đại trà -> Không cần kể
Sau khi tự ngẫm thì mình thấy đa số là trường hợp (1) hoặc (2). Từ trải nghiệm đòi cọc thành công cách đây 10 ngày, mình nghĩ bản thân nên chia sẻ đôi chút về chuyện này. Lý do ra đời đã quá rõ ràng: Giúp bất kỳ ai có thêm góc nhìn về đòi tiền cọc trọ hoặc việc đòi tiền nói chung. Lỡ không may trong ngày trái gió trở trời, chúng ta cũng có thứ để tham khảo.
Một topic cần thiết cho những đứa sinh viên, người trẻ như mình - Người thuê trọ phổ biến.
Để tránh trường hợp chúng ta ngồi nói cả buổi nhưng bỗng chưng hửng kiểu: "Ủaaa", vậy nên mình sẽ thống nhất vài thứ:
- Chúng ta đúng. Người kia sai: Tất cả tuân theo hợp đồng và không có trường hợp: “Sớm hơn 1 ngày thôi mà, trễ có xíu,...”. Thứ duy nhất để làm khung là hợp đồng giấy trắng mực đen còn những thứ trong phạm vi đạo đức thì không tính tới. Đúng là đúng, sai là sai. 
- Chúng ta muốn lấy và phải lấy lại được tiền: “Muốn”“phải” là 2 từ khác nhau về ngữ nghĩa, hành động đi kèm cũng khác theo.
Nếu bạn không khao khát thì có thể dừng ngay tại đây.
“Má có mấy triệu mà mất công quá à”
Có không trân trọng, mất đừng hối hận...
Biết sao được, mình mới ra trường, đâu có giàu để mà quẳng tiền đi, tuy nó là số nhỏ với nhiều người nhưng lại lớn với mình…
- Người kia muốn trả. Nếu trong quá trình tiếp xúc, chúng ta cảm thấy vụ này đòi được thì hãy làm. Nghe rất lý thuyết nhưng chúng ta lớn rồi, mình tin bản năng mười mấy hai chục năm đủ để phán đoán trong chuyện này.
Tóm tắt: Mình cọc 3tr5, chủ trọ là một ông A - kiểu dân anh chị xã hội hoàn lương. Vì những chuyện phát sinh nguy hiểm và gấp gáp, mình chuyển trọ ngay lập tức (Vẫn đúng theo hợp đồng). Sau đó mình liên lạc đòi tiền cọc mãi không được nên ghé lại trọ nhưng không gặp ông A. Và mình qua quán cafe bên cạnh để hỏi chuyện thì biết tin là ổng sắp qua đây, 1 tiếng nữa...
Ổng đi chung với mẹ nuôi. Mình tính nói thẳng rõ ràng giải quyết xong trong hôm đó luôn. Và cái kết là…

PHẦN 1: Mình học được những kinh nghiệm xương máu gì?

1. "Người ta không trả thì cũng chịu thôi à"

Đây là tư tưởng phải trang bị. 
Ai đúng ? Chúng ta đúng.
Nhưng người ta không trả thì mình làm được gì?
- Đòi: Đòi không được thì sao nữa?
- Báo công an: "Công an nào giải quyết mấy thứ này, nó sẽ bảo 2 bên tự xử lý với nhau đi" -> Đút cho mấy triệu ? Chắc chưa(Lát mình sẽ giải thích sau nhé)
- Bóc phốt: Thì có lấy lại được tiền không? Vẫn không!
3 phương án chính chúng ta thường nghĩ tới. Còn kết quả thì mình sẽ lấy mẫu số rất nhỏ để quy đồng đa số: Bạn mình bảo nó từng bị y vậy, nhưng đòi không được rồi cũng bỏ. Chú hàng xóm cũng thuộc dạng máu mặt nhưng rơi vào trường hợp tương tự vẫn chung kết quả.
Cùng những câu khuyên dặn từ ba mình:
"Ra ngoài đời mà con, nhiều khi mình đúng cũng chấp nhận chịu thiệt…"
Vì vậy chúng ta cứ tư tưởng: Người ta không trả thì chịu. Từ suy nghĩ này nên "Lấy được bao nhiêu cũng may rồi"
Kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn nên mình thật lòng nhắn nhủ: Đừng qua trông chờ vào cái kết happy ending của việc này…

2. Học phí cho bài học ở trường đời

Với kiến thức: cách đòi tiền, phạm vi áp dụng: bất cứ lĩnh vực, thời gian sử dụng: cả đời, đôi ba số tiền cọc là học phí rất rất nhỏ để chúng ta tiếp thu thêm kinh nghiệm quý giá. Để lần sau có gặp việc tương tự, kết quả sẽ tốt hơn.
Vì ý này khá dễ hiểu nên mình trình bày ngắn gọn, Nhưng có 1 tip hay ho là:
Nếu số tiền đó quá lớn thì chúng ta hãy nhìn nó trên khung thời gian dài hạn.
VD: 10 triệu chia ra 1 năm coi như mỗi tháng mất 1 triệu -> Thấy đắt. Vậy nhìn trong 3 năm thì mỗi tháng chỉ mất chưa tới 300k -> Cũng không đến nỗi nào.
Cách này có thể áp dụng cho mọi món đồ chúng ta mua, nếu cảm thấy tội lỗi vì nó đắt thì nhìn dài hạn, chia nhỏ ra sẽ thấy ổn hơn.
Xét trên khung thời gian dàiiiiiiiii hạn sẽ khác
Xét trên khung thời gian dàiiiiiiiii hạn sẽ khác

3. Số tiền đòi = Lời giải mãi mãi cho bài toán đó từ nay về sau

Tốn thời gian sức lực tâm trí suy nghĩ!
“Má có mấy triệu mà mất công quá à”
Khoảnh khắc quyết định bỏ, mình tin chắc ai cũng có suy nghĩ kia. Nó đúng đến nỗi mình cũng định bỏ vì thế.
Thời gian là vô giá, công sức thì chúng ta có thể quy theo tháng lương, tâm trí suy nghĩ thì cũng vô giá nốt. Vì vậy khi cộng cả 3 lại, số tiền cọc kia thật sự không đáng.
Mình không hề phản đối mà sẽ bổ sung thêm:
Nhưng nếu đòi được: 
Số tiền đòi = Lời giải mãi mãi cho bài toán đó từ nay về sau…
Đại loại nếu lần sau gặp lại, chúng ta sẽ có kinh nghiệm để xử lý. Chứ nếu quyết định buông: Lần tới gặp cũng bỏ tiếp?
Tuy một chìa khóa không thể mở tất cả cánh cửa, nhưng ít ra chúng ta còn có để thử mà.

4. Quyền lực và bất lực

Lúc đó mình nghĩ: "Giá mà mình làm to hay quen ai đó lớn lớn thì tốt biết mấy. Hoặc có đứa bạn bên công an, luật sư kiện tụng thì đỡ phần nào."
Nhưng 22 tuổi thì chẳng có gì cả. Mình khá bất lực nhưng may còn có anh hai support. Và mình không tự trách bản thân hay tiếc gì đâu. Mình chuyển hóa nó thành một dạng động lực bên ngoài.
Thì ráng có giá trị đi rồi tự khắc những gì có giá trị sẽ tới…Luật hấp dẫn đơn giản z thôi

5. Nhất cự li, nhì tốc độ

Cự li = Khoảng cách của bạn với chủ trọ.
Nếu chúng ta còn đang ở chính trọ đó -> Cơ hội gặp dễ hơn -> Tăng xác suất đòi thành công.
Tốc độ = Thời gian từ lần đầu bạn đề cập vụ tiền cọc với chủ trọ
Nếu nó càng ngắn, động lực của chúng ta sẽ càng cao. Kéo dài càng lâu thì động lực càng giảm dần.
VD bạn định chuyển trọ vào ngày 1 tháng 8 thì ngay lúc này bắt đầu đòi là hợp lý rồi ạ. Vì đâu phải ai cũng đủ chuẩn bị hay đủ tử tế để trả liền ngay đâu. Việc trừ hao thời gian là điều chắc chắn cần được tính trước.

6. Win - Win, Lose - Lose

- Win - Win: Miễn là mình có nhận, bên kia có trả nhưng vẫn lợi cho họ. Như mình lấy được 50% số tiền, bên kia vẫn lời được 50%. Hoặc tỉ lệ 7- 3, 3-7 2-8 gì cũng được. Vì như đề cập ở trên: Lấy được là tốt rồi
- Win - Lose: Nếu mình lấy lại 100% thì có thể gửi lại bên kia một tí cho vui vẻ nghĩa tình.
- Lose - Win: Ủa, vậy là đòi không được mà :> Nên thôi nói gì nữa.
- Lose - Lose: Mình không lấy được -> Mình phốt, kiện, báo công an: Mình mất thêm tiền, mất thời gian, mất công sức. Lose. Bên kia cũng mất uy tín, mất thời gian, mất công sức, mất tiền: Lose
Vậy là cả 2 cùng lose.
Nói theo cách dân dã thì "chơi khô máu" hoặc văn vẻ thì "đồng quy vô tận". Lose - Lose luôn là hạ sách cần tránh. Đó chính là lý do đầu bài mình có đề cập 2 phương án báo công an và phốt nhưng không hưởng ứng lắm.
-> Win - Win vẫn là chân ái, please hạn chế "chết chùm"

7. An toàn là trên hết

Chẳng lẽ ý này phải để đầu tiên như tên gọi của nó: An toàn là trên hết. Nhưng để cuối cũng coi như nhấn mạnh vậy.
Tại hôm kia, mình chưa lường hết về yếu tố đó. Bởi vì tuy mình có đề phòng (vì ông A có quá khứ "dân xã hội"), nhưng ai ngờ ổng lại manh động vậy.
Bạn có thể tưởng tượng ra quận 8 TP.HCM, những khúc gần công viên và không có ánh đèn. Trong không gian tối tăm vào lúc 9h, mình và bạn, bên kia là ông đó và mẹ nuôi, 4 người đứng sát rạt tranh luận, thực chất như cãi nhau. Cái không khí sặc mùi căng thẳng, không ai chịu ai và giữa lúc 2 bên đang cố gân cổ lên chứng minh quan điểm của mình. Ông đó trở về bản chất - (Một giang hồ với hành vi đụng tay đụng chân)
Bất thình lình, ổng bóp cổ mình.
Hoàn toàn ngoài dự kiến, vì ai nghĩ đang nói chuyện mà ổng làm vậy. Sau khoảng 3 giây giữ cổ mình, ổng thả ra và vung tay định đánh đứa bạn
Mình làm gì, nghĩ gì trong lúc đó?
Có kịp làm gì đâu? Vì tình huống quá nhanh nên chưa kịp phản ứng. Rồi lúc ổng định đánh bạn mình. Mẹ nuôi cắt ngang: "Thôi !!!!!!!!!!"
Và ổng dừng.
Rồi cả 4 người kéo vào quán cafe.
Nếu lúc đó ổng chơi thiệt thì sao? Nếu trong túi ổng là con dao thì? Hay ổng có đồng bọn khác...? 
Nói tóm lại mình cảm thấy rất may mắn, mình cảm thấy biết ơn vì bản thân vẫn ổn khi viết tới dòng này. Bằng mọi cách có thể, an toàn vẫn là số một.
Lạyyyyy...
Nhìn chung nếu họ báo đời báo đốm, anh chị em xã hội các kiểu thì chúng ta hãy cân nhắc. Luật rừng" là thứ không nên đôi co. Mà mình nghĩ xác suất chủ trọ từng có quá khứ "phản diện" không nhiều, "hên lắm" mới gặp được á.

PHẦN 2: Những gì mình đã làm để lấy được tiền. Trước, trong, sau

Trước:

- Dự tính không khí/sắc thái của buổi gặp: Trước khi ghé qua trọ, mình và bạn đã thống nhất giọng điệu như thế nào. Bạn mình bảo: "Mấy người này không phải là dạng mà nói đàng hoàng họ nghe, nên m nói căng lên"…Mình okiee.
- Dự tính mở đầu: Tụi mình tính trước lúc mới vào sẽ nói gì, hay bật sẵn ảnh hợp đồng cho dễ nói chuyện. Còn sau đó sẽ tùy cơ ứng biến. (Tuyệt đối không cầm bản hợp đồng, người ta xé thì mất hết). 
Nhìn chung mọi việc trong buổi hôm đó đều linh hoạt nhưng bước chuẩn bị cực kỳ cần thiết bởi vì:
Không chuẩn bị gì là chuẩn bị cho thất bại.
Ngoài ra tới bây giờ thì mình ngộ ra đôi điều khác:
- Gọi viện trợ người thân: Một ai đó lớn hơn, để đảm bảo an toàn và tăng trọng lượng cho buổi nói chuyện.
- Chuẩn bị đường lùi: Lỡ không may xung đột thì cũng có cách giải quyết và trở về an toàn, chuyên nghiệp hơn thì gọi là quản trị rủi ro

Trong

- Âm thầm ghi âm: Lời nói gió bay, ai mà biết được người ta sẽ lật mặt như chính bên kia đã làm với mình. Lúc mình gửi đoạn ghi âm, bên kia phản hồi: Ai cho phép lén lút ghi âm? Thì pháp luật không cản thì làm thôi?
Mình không rành về luật nên rất mong nhận được quan điểm từ những anh chị có chuyên môn ạ. Mình cảm ơn rất nhiều
Mình không rành về luật nên rất mong nhận được quan điểm từ những anh chị có chuyên môn ạ. Mình cảm ơn rất nhiều
- Ý thức đây là lần gặp cuối cùng: Vì mình đã cảm thấy quá đủ cho chuyện này. Mình quan niệm: T không muốn gặp mấy người này thêm lần nào nữa." Phải giải quyết dứt khoát luôn trong hôm nay.
Như từng đề cập trong những bài viết trước đây, mình sẽ từ chối tiếp nhận năng lượng tiêu cực. Chuyện đòi tiền này khá mệt nhưng mình cũng ráng vì những lý do ở đầu bài (Tiền nào cũng quý, có lời giải cho mãi về sau)
Còn nếu bạn sẵn sàng bền bỉ với nó thì cứ tiếp tục bình thường. Mà càng dây dưa thì có được gì đâu chứ, dứt điểm nó sớm thôi.
- Chú ý câu từ mình nói
Nguyên văn đoạn ghi âm quan trọng nhất.
Vì mình hiểu sẽ cần tới nó nên biết cần nói như thế nào. Chúng ta đừng để lời nói của bản thân là thứ cản trở chính mình. Vì biết đâu bên kia cũng đang ghi âm tương tự thì sao, chỉ cần nói hớ 1 câu thì đã khép lại cánh cửa cơ hội.
- Có người trung gian, hàng xóm chứng kiến
Lúc đó anh chủ quán cafe ngồi bên, như thuật ngữ hay nghe: nhân chứng. Việc có người trung gian như thế thật tốt. Nếu bên kia quỵt, có bên thứ ba chứng kiến và biết sự việc. Uy tín của chủ trọ đó sẽ giảm sút đáng kể. Tiếng xấu đồn xa, tưởng không hại nhưng hại không tưởng. Vì nếu có người khác đến thuê trọ, có thể họ sẽ hỏi thăm hàng xóm xung quanh để biết đôi điều. Nếu một red flag được đưa ra thì chúng ta tự đoán được kết quả.
Vì lúc ở trọ cũ, mình có mối quan hệ khá tốt với những cô chú anh chị gần đó nên lúc đi, ai cũng biết chuyện mình chưa lấy được cọc. Mình tin chắc "Uy tín" là thứ ông A và mẹ nuôi sợ mất nhất, vì kinh doanh mà mất uy tín thì còn gì?

Sau (Nếu đòi được luôn hôm đó thì không có khúc này )

- Tự xuống nước
Thỏa thuận tại buổi gặp, tới ngày 18 thì họ sẽ trả. Nhưng khi nhắn tin, mình thấy bên đó cãi cùn dây dưa và có ý không trả đủ. Mình đã chủ động đề nghị từ 2tr8 (3tr5 trừ điện nước) giảm xuống còn 2tr rồi còn 1tr5. Còn cô đó thì nhất quyết muốn 1tr. 
Sau khi nói hoài không được, mình nghĩ: "Thôi kệ, lấy 1tr đi cho xong chuyện". Nói chung tự hạ giá xuống chính là phương án win-win cho cả 2 nên làm thôi.
- Chờ đợi may mắn
Sau khi đã làm hết sức những việc trong tầm tay thì chúng ta sẽ trông đợi vào những điều bên ngoài. Ở đây là may mắn, vì đối phương hành động suy nghĩ như thế nào chúng ta cũng không kiểm soát được.
Nhưng mà trước đó nhớ ráng hết sức nhé. Trước, trong, sau, cố gắng ở mỗi giai đoạn đồng nghĩa X3 cơ hội thành công rồi đó.
Kết quả
Sau khi thống nhất, mình chấp nhận 1tr nhưng cô kia chuyển tới 1tr5, mình kiểu: Ơ :>>>
Món quà bất ngờ luôn có giá trị của nó…
Ban đầu mình tính sau khi bên kia trả 1tr, mình sẽ soạn 1 câu văn ngắn, đau, độc trước khi block. Nhưng việc nhận thêm 500k thêm khiến mình vui vẻ và bỏ luôn dự định kia.
Dùng thêm 500k để mua sự hài lòng của mình. Mình hiểu nhưng đồng tình với phương án này. Một phương án khôn ngoan.
Làm cao hơn kỳ vọng của đối phương, 2 bên cùng hài lòng.
Happy ending.
Sao có tí chuyện đòi cọc mà bài học đâu lắm vậy?
Thì đây mới là điểm khác nhau của mỗi người, cùng một sự việc nhưng nhiều cách tiếp cận khác nhau. Quan trọng là chúng ta có rút ra điều gì để sau đó tốt hơn.
Trên đó là trải nghiệm của mình. Hoàn toàn không có ý định công kích cá nhân bên kia, mình miêu tả như thế mới diễn đạt đúng hoàn cảnh. Thực sự cảm ơn lắm luôn á! Lúc đòi xong, mình cảm thấy bản thân trưởng thành đáng kể :>
Cuối cùng, mong bạn sẽ không tự đích thân đọc lại bài này. Nhưng nếu chúng ta có bạn bè, người quen rơi vào tình cảnh tương tự thì cứ gửi cho người ta tham khảo nhé. Mình tin chắc nó sẽ giúp họ được đôi chút trên chặng đường gian nan kia.
Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra.
________________________________________________________________________
Tất cả đều là quan điểm của mình và mang tính chất tham khảo. Mọi người toàn quyền tiếp thu có chọn lọc. Mình sẵn sàng đón nhận góp ý hoặc góc nhìn khác nếu mọi người có điều gì muốn nói. Hơn nữa, chỉ với 1 giây upvote hoặc 30 giây comment nhưng sẽ là sự ủng hộ rất lớn về mặt tinh thần. Mình đều rất trân trọng ạ.
Cảm ơn mọi người đã - đang - sẽ đồng hành cùng mình trên hành trình này.