29/07/2020

Ghi lại đây những cảm xúc này, để biết mình đã từng trải qua những ngày như thế, cảm giác thất tình ở tuổi 27...

Thế là chúng ta đã không còn nói chuyện với nhau thật rồi Th nhỉ...
Mối quan hệ không tên này, cũng đã kết thúc thật rồi phải không...? Sau 5 tháng kể từ lần đầu chúng ta cùng nói chuyện.
Đêm qua Ch đã viết cái story thật dài ấy cho Th, và biết Th sẽ đọc. Chất chứa trong lòng vẫn là một ngàn điều muốn nói, một vạn điều muốn hỏi khác, nhưng tự trọng của Ch không cho phép mình tiếp tục nói.. bởi tin nhắn zalo hay facebook, Ch đều là người kết thúc và Th không hề trả lời những điều đó.
Ch đã mong, Th rep gì đó. Nhưng Th vẫn im lặng. Cô em gái hỏi:" Người ta không im lặng thì chị muốn người ta nói gì..?"
Ừ. Đúng. Nên tim lỡ nhói một nhịp..
Ch bảo, vì sợ việc mình post quá nhiều story buồn và status sẽ khiến Th thấy Ch phiền phức, và biết đâu một ngày nào đó sẽ lặng lẽ block Ch trước thì nhục lắm ((:
Nhưng mà thật ra là nói dối ấy. Ch biết Th sẽ không làm như thế.
Vì nếu không muốn Th đọc được, Ch chỉ cần cài đặt riêng tư và không cho Th thấy chúng là được, đơn giản mà, đúng không?
Thật ra nói tạm biệt bằng story như thế, là hơi trẻ con rồi.. Nhưng Ch vẫn nghĩ điều đó là nên..
Cái cảm giác thấy đối phương vẫn đang online, nhưng chỉ có thể im lặng mà nhìn, rồi nghẹn lại trong cổ họng, thực sự rất khó chịu. Nhưng Ch biết, Th sẽ im lặng mãi như thế. 
10 ngày lặng im sau những câu hỏi dồn dập của Ch chính là câu trả lời của Th rồi. Im lặng thì buồn, nhưng nỗi nhớ một người, một thói quen vẫn là thứ khó nhất cần phải giải quyết... Và chỉ có thể giải quyết bằng cách lặng lẽ vào wall của Th, xem từng bức ảnh, đọc từng comment rồi cười một mình... Mặc dù, điều đó biến thành một cảm giác thảm hại vô cùng trong Ch khi Ch chưa từng 1 lần công khai xuất hiện trong cuộc đời của Th dù chỉ là thông qua những bài đăng facebook...
Th biết không?
Khi mà Th bằng lòng với việc chấm dứt mối duyên kì cục của chúng ta ở đó, Ch bỗng nhiên hiểu rằng Th đã không cần Ch nữa rồi. Một người không cần mình, mà mình vẫn cố gắng ở lại bên cạnh người đó, thì không khác nào tay không cầm một lưỡi dao sắc, cầm càng lâu càng chắc càng chảy máu. Thế nên, buông ra sớm và nói lời tạm biệt dù không hề muốn như vậy là điều cần thiết. Lưu lại bên cạnh người ta khi ngta không cần mình, vừa ngu ngốc vừa thảm hại, vừa tổn thương. Mà riêng tổn thương, thì Ch đã có đủ nhiều rồi...


Vì vậy, để bản thân không phải nhớ Th nữa, không đau lòng nữa, không ngốc ngếch truy cập vào trang cá nhân của Th trong im lặng nữa, Ch đã unfriend Th rồi. Chúng ta đều rất rõ, một khi unfriend, Ch sẽ không bao giờ thấy được tin gì về Th nữa. 
Nói Th nghe một bí mật này, Ch, sau khi kết thúc cuộc hôn nhân nhiều nước mắt của mình, luôn để trang cá nhân ở chế độ public. Th biết vì sao không..? Vì lúc ấy, Ch không sợ gì cả, vẫn luôn tin tưởng tình yêu sẽ đến, vào một ngày thật đẹp, một người thương mình sẽ xuất hiện. Ch để mở mọi thứ với hi vọng rằng, người đó đến rồi, và nhìn những tháng năm Ch đã sống, những nỗi đau Ch đã trải qua, thấu hiểu nó, nâng niu nó, thương Ch như thương một cô công chúa nhỏ, và ở đó không rời đi nữa đâu.
Thế rồi Th đến khi Ch không ngờ nhất, kiên trì với Ch mỗi ngày bằng những câu đối thoại nhạt nhẽo, ngốc nghếch, thật thà và dịu dàng đến thế. Luôn nói với Ch, nghĩ lung tung vớ vẩn ít thôi khi Ch sợ hãi tương lai vô định. 
Lúc mà chúng ta bỏ mặc tất cả để gặp nhau ở Hà Nội và may mắn sau đó vẫn nơ chuyện với nhau.. Ừm, Ch đã tin, và đã trở nên mất phương hướng vô cùng. Vì Ch không muốn vì dự định đi học mà biết đâu sẽ lỡ một người thương mình, một người vô cùng hợp, một kẻ nhạt nhẽo, nhưng cảm giác sẽ cho Ch được mối tình bình dị mà Ch ao ước... Vậy là Ch quyết định nói với Th mình muốn ở lại Việt Nam để cho chúng ta cơ hội, muốn được yêu Th trọn vẹn một lần. Dù sau đó mọi chuyện có ra sao, Ch đều không hối hận vì đã tự cho chính mình cơ hội rồi...
Nhưng Ch đã sai thật rồi nhỉ...?
Buổi tối thứ 7 buồn ấy, mọi thứ trong Ch như vỡ vụn.
Ch không muốn trách cứ Th nhiều. Nhưng tại sao lại không dám? Tại sao lại sợ hãi đến vậy?
Ch nghĩ hàng trăm thứ trong đầu.
Và đau xót nhận ra, vì Th không cần Ch nữa thật rồi.
Cô gái tò mò như Ch cố gắng mổ xẻ từng lí do cho nỗi sợ hãi đấy. Và dù nó có là gì, thì chúng đều chứng minh rằng Th và Ch chỉ có thể dừng lại ở đây, và Ch không nên nỗ lực mà níu giữ một người muốn đi...!
Ch hỏi Th, có người khác rồi à..?
Th nói không, đừng nghĩ thế.
Không Th à, nếu đã có mối quan tâm khác, chỉ cần nói thật thẳng thắn với Ch, Ch sẽ biết mình phải làm gì..
Ch có tự trọng của mình và sẽ không bao giờ làm phiền 1 người khi trái tim của họ không thuộc về mình.
Nhưng nếu không phải? Thì điều gì ngăn cản hai kẻ tưởng chừng như yêu, lại chỉ sau một ngày, đã vuột mất nhau trong im lặng...?
Vì chúng ta chưa đủ duyên..? Vì Th không còn cảm thấy Ch thú vị nữa rồi? Chán cô gái nhạt nhẽo này, không mang lại được cho Thái những cảm giác đủ đầy? Hay vì Thái đưa Ch vào sự cân nhắc?
Cân nhắc..!Vì Ch từng yêu một lần 10 năm, từng kết hôn, từng có một quá khứ nhiều vết thương, nhiều những vết sẹo mà chúng sẽ đi theo đến cuối đời...?
Hay vì Ch nổi loạn, khó kiểm soát, một cô gái có hình xăm, bất cần và buồn vui thất thường? Hay vì Ch từng nói, trước Th, Ch có nhiều người theo đuổi thế nào, lúc mới quen..?
Nhưng không phải chính những điều ấy, là một Ch trần trụi nhất, thật nhất, không giấu diếm.. Nếu Th cảm thấy không còn hứng thú, cân nhắc Ch và đặt Ch thành một mắt xích của chuỗi sự lựa chọn, ừm, thì, chúng ta chắc chắn, sẽ không thể có sau này...
Vì Ch sẽ chỉ trân trọng Th khi Th yêu con người trần trụi nhất của Ch, dù quá khứ thế nào, nổi loạn thế nào, thương tổn thế nào...
Và hơn nữa, có những bí mật, vào giây phút  Ch cảm giác được Thái là điều bình dị mà Ch cần thì Ch đã gỡ bỏ vẻ lạnh lùng, kể Th nghe những câu chuyện chưa từng ai được kể.. Dành cho Th thật nhiều thời gian, sự quan tâm mà Ch có... Nuôi một hi vọng nhỏ nhoi, về một người có thể thương mình... Bỏ qua những mối quan hệ khác để được nghe Th nói chuyện mỗi ngày..
Nhưng..
Người ta vẫn nói, điều làm tổn thương bạn nhất, không phải ai khác cả, mà chính là sự kì vọng của bản thân bạn.
Ừm, hình như Ch phải nhận ra sớm hơn, rằng vì sao mà suốt 3 tháng Th chỉ gọi video call cho Ch 2 lần... Và luôn ngủ sớm, mặc dù trước đó, chúng ta, đã rất khác..
Do Ch đã quá ngốc ngếch nên dù cảm nhận được sự khác lạ thì vẫn nhắm mắt bỏ qua chúng phải không nhỉ?Bỏ qua những dấu hiệu vô cùng rõ ràng cho một sự hết hứng thú từ sớm đúng không...?
Và điều buồn nhất, chính là việc Th nói đáng lẽ ngày hôm đó không nên gặp Ch..
À, hoá ra Ch k nên xuất hiện đến thế....!
Vậy là từ sớm Th đã mệt mỏi với sự tồn tại của Ch rồi, sao không nói sớm hơn một chút...?
Tổn thương thật đấy..

Vậy nên hôm nay Ch hạ quyết tâm từ giờ về sau sẽ chuyển facebook của mình về chế độ riêng tư, hủy kết bạn.. Chúng ta sẽ không còn nhìn thấy gì về nhau nữa.. Từ nay, thành hai đường thẳng song song vĩnh viễn rồi.. Nỗi buồn thì dần sẽ qua, nhưng niềm tin vào tình yêu đã mất và sự tổn thương sẽ vẫn mãi ở đó..
Thứ Th lấy đi, chính là dũng khí mở lòng và yêu một người tiếp theo của Ch rồi đấy...!
Nhưng Th sẽ không bao giờ hiểu được điều đó đâu....!
Và cũng như những điều story đã hộ nói, Ch mong Th sau này, sẽ sống hạnh phúc và bình yên dù Ch sẽ không còn cơ hội chứng kiến điều đó nữa.
Và Ch, cũng sẽ sớm thôi, không còn những lúc bỗng nhiên nhìn vào khoảng không trước mắt, nhớ một Th nhạt nhẽo, ngay nơi mũi cay cay và nuốt vội giọt nước mắt khi đang giữa giờ làm việc; hay bật khóc giữa đêm khi ở một mình nữa..

Thời gian qua mau, mọi thứ tự khắc sẽ lành, những gương mặt từng quen, tự khắc sẽ thành xa lạ, và tan vào hư không...!