Ảnh của Alina Bradford trên <a href="https://www.pinterest.com/pin/92534967352239199/">Pinterest</a>
Ảnh của Alina Bradford trên Pinterest
Tôi không để ý nhiều đến các hoạt động thường ngày. Khi một hành động được thực hiện, nó sẽ chỉ xảy ra, tôi không thắc mắc hoặc tìm hiểu thêm về hành động đó: "Liệu rằng cách thực hiện đã đúng chưa?", "Nó có thực sự "tối ưu" không?", "Nếu làm khác đi, tôi sẽ nhận được gì?" ... Nếu có ai đó đề xuất cho tôi một cách làm gì đó, thường thì sẽ "vào tai này ra tai nọ", hoặc không, tôi sẽ dằn co, lý luận rằng cách làm của tôi là "đúng nhất", "làm quen rồi, chỉnh không được", ... Khó mà nói lý với ai không sẵn lòng để luận.
Chuyện là gần đây, tôi trong quá trình luyện thi IETLS. Không có kĩ năng nào quá nỗi trội, nhưng bài luyện tập về kĩ năng nói luôn là nỗi ác mộng cho tôi. Đôi khi nói tiếng Việt, tôi còn không diễn đạt trọn ý một cách rõ ràng hoặc cách sắp xếp câu sao cho nó thành một chuỗi sự kiện liên tiếp nhau hòng diễn đạt một câu chuyện một cách mạch lạ. Tôi theo dõi cách suy nghĩ của bản thân, tôi để ý rằng tôi có xu hướng ghi nhận các mảnh rời rạc của câu chuyện. Ví dụ, nếu một câu chuyện được mô tả như sau: A -> B -> C -> D, tôi sẽ chỉ ghi nhận câu chuyện gồm có A, B, C và D (câu chuyện = {A, B, C, D}); khi thực hiện điều này, tôi nghĩ rằng việc kể 1 câu chuyện khi có sẵn các chi tiết là 1 điều gì đó trong bản năng rồi, không cần phải luyện tập hay trau dồi. Chính vì suy nghĩ đó, khả năng tái hiện câu chuyện của tôi bị vữa dẫn đến việc trong quá trình giao tiếp, việc tường thuật các sự kiện theo 1 trình tự thời gian đôi khi là một công việc "tốn sức" với tôi.
Theo góc nhìn của tôi, khả năng nói và viết nó gần như là 1 cặp song hành với nghe và đọc. Ở cặp đầu tiên, tôi diễn đạt/phóng chiếu/bày tỏ bản thân vào/trong một thực tại/viễn cảnh nào đó. Ở cặp sau, tôi thụ hưởng một thực tại/viễn cảnh nào đó và có phản hồi về nó. Sự mô tả không nên bị đẩy về phía cực (extreme) mà nên được xem như phần lớn nó thuộc về điều đó. Trong đầu tôi tại thời điểm đang viết bài, các từ ngữ mà tôi có thể nghĩ ra khi vừa diễn đạt ở câu trên có lẽ "đao to búa lớn" hoặc "không cần thiết", sự thật là nó khó hình dung, không tránh được việc hiểu sai, tôi sẽ mô tả lại theo kinh nghiệm luyện tập của tôi như sau:
+ Ở cặp đầu, với 1 chủ đề, tôi sẽ được trình bày các ý kiến của mình. Để đạt được điều này, tôi đem những ý tưởng, trải nghiệm từ bên trong, sau đấy, tôi biến nó thành 1 điều gì đó "thật" thông qua việc mô tả nó bằng các từ ngữ, câu chữ trên giấy hoặc miệng môi.
Tôi sẽ tập trung vào sắp xếp các ý tưởng để trả lời các câu hỏi. Việc này sẽ đòi hỏi chút ít khả năng quan sát những trải nghiệm (kiến thức, kỹ năng, ...) của bản thân.
Tôi sẽ tập trung vào sắp xếp các ý tưởng để trả lời các câu hỏi. Việc này sẽ đòi hỏi chút ít khả năng quan sát những trải nghiệm (kiến thức, kỹ năng, ...) của bản thân.
+ Ở cặp sau, với 1 chủ đề, tuy nhiên, khi tôi tập trung trả lời các câu hỏi, tôi sẽ chú trọng vào "quan sát" các dữ kiện có trước mặt hơn là phải liên kết với những suy nghĩ trong đầu.
Với mỗi bài cùng với các câu hỏi, tôi sẽ tập trung vào việc tìm kiếm các dữ kiện phù hợp để trả lời cho các câu hỏi đó. Tôi hoạt động như 1 cỗ máy tinh tường cho việc phản hồi.
Với mỗi bài cùng với các câu hỏi, tôi sẽ tập trung vào việc tìm kiếm các dữ kiện phù hợp để trả lời cho các câu hỏi đó. Tôi hoạt động như 1 cỗ máy tinh tường cho việc phản hồi.
Tóm lại, khi tôi là chủ thể, ở cặp đầu tiên, tôi sẽ phải quay ngược vào trong bản thân mình, ở cặp sau, tôi sẽ chỉ quan sát các vật thể bên ngoài.
Để luyện tập cho cặp đầu tiên, tôi phải trở nên dày dặn việc viết - điều mà tôi đang hướng đến. Tôi nhận thấy rằng trong việc viết, tôi có cơ hội nhìn kĩ hơn vào các suy nghĩ của bản thân, đồng thời, "hiện thực hóa" các suy nghĩ ấy bằng cách đưa nó vào trong câu từ, diễn ngôn. Quan trọng không kém là khả năng diễn đạt các mảnh ý tưởng thành 1 luồng hoàn chỉnh. Ví dụ, khi tôi chuẩn bị cho bài viết Writing task 2, tôi đưa ra các ý tưởng riêng lẽ nhau, tôi phải ghép các mảnh ấy sao cho nó liền mạch, nếu có thể, tôi phải thêm thắt sao đó mà các ý tưởng ấy sẽ vun đắp, trau dồi lẫn nhau.
Để trở nên tinh tường cho cặp sau, đọc và nghe, tôi phải luyện tập nhiều để trở nên nhạy bén với các câu hỏi hoặc với các thông tin mà bài tập đưa ra.
Tôi cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Tôi rất vui lòng nhận lời đóng góp, nhận xét của tất cả mọi người.
img_0